Đúng lúc này điện thoại rung lên, Đường Cửu thấy màn hình hiện hai chữ "Bảo bối".
Hắn cười khẩy rồi lạnh lùng nghe điện thoại, lời nói ra lại ngọt như đường: "A lô, Viễn Hàng đấy à."
"Em tan học chưa?" Giọng nói trong trẻo của Phó Viễn Hàng vang lên ở đầu dây bên kia nghe cũng giống tiếng người ra phết, "Trưa nay ăn cơm chung nhé. Lần trước em khen sủi cảo tôm ở căn tin số ba ngon mà, trưa nay đến đó ăn đi."
Giọng điệu này hệt như một anh bạn trai chu đáo, Đường Cửu cười đáp ứng: "Ừ, giờ em đi ngay đây."
Vì chưa đến buổi trưa nên sinh viên trong căn tin không đông lắm, Đường Cửu dễ dàng nhìn thấy Phó Viễn Hàng vẫy tay gọi mình, đi qua mới phát hiện bàn ăn còn có thêm một người, Phó Vân Vân.
"Anh Tiểu Ngôn." Phó Vân Vân mỉm cười chào hắn. Cô ả ăn mặc rất sành điệu, tóc uốn lọn, môi son đỏ chót, giày dây cao gót, nhưng nhìn mái tóc vàng hoe xơ xác như lá khô cũng đủ biết là sản phẩm của tiệm cắt tóc bình dân nào đó. Trên người còn nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền làm người ta không dám bén mảng tới gần.
Điều kiện gia đình Phó Vân Vân chỉ tầm tầm, thời trung học ả nằng nặc đòi học mỹ thuật, cha mẹ phải đập nồi bán sắt để ả được học lớp năng khiếu thi vào đại học. Cứ tưởng sẽ được yên thân, ai ngờ sau khi ả vào đại học thì tuần đầu tiên đã gọi về nhà khóc lóc vòi vĩnh, nói nữ sinh trong trường đều ăn mặc sành điệu, chỉ có mình như đồ nhà quê, thật sự chẳng có mặt mũi nào gặp người nữa.
Cha mẹ Phó Vân Vân hết cách đành phải gửi số tiền họ chắt chiu dành dụm được cho ả. Phó Vân Vân chê ít nhưng giờ trong nhà đã cạn sạch tiền nên đành phải tìm tiệm uốn tóc rẻ nhất, kết quả bị cháy luôn cả tóc làm ả gào khóc một trận trong ký túc xá.
Đường Cửu bày ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười với ả rồi chọn chỗ xa nhất ngồi xuống.
Hắn sợ bị ngộp thở.
"Đúng lúc Vân Vân không có tiết học nên anh gọi nó tới ăn chung luôn." Phó Viễn Hàng đứng dậy, "Hai người cứ nói chuyện đi, để anh mua cơm cho. Tiểu Ngôn ăn sủi cảo tôm còn Vân Vân ăn gì?"
"Em muốn cá kho, thịt viên chiên, đùi gà với canh sườn bí đao nữa!" Phó Vân Vân cười hì hì. Lâu lắm mới được ăn chùa, tội gì không ăn một bữa ra trò!
Phó Viễn Hàng gật đầu rời đi, Phó Vân Vân nhìn theo anh họ mình rồi thò đầu sang hỏi Đường Cửu: "Anh Tiểu Ngôn, anh họ dùng thẻ ăn của mình hả?"
Đường Cửu nhướng mày: "Thì sao?"
"Anh cũng biết anh họ em chẳng dư dả gì mà." Phó Vân Vân chồm tới trước, "Em cứ tưởng anh giàu vậy thì bình thường hai anh đi ăn toàn dùng thẻ của anh chứ."
Khi Phó Vân Vân đến tìm anh họ mình đã bắt gặp Lục Ngôn và Phó Viễn Hàng ở bên nhau nên biết rõ quan hệ của hai người họ.
Đường Cửu nhếch miệng cười rồi cũng cúi người tới trước hỏi: "Em có biết một người đàn ông hẹn hò với người khác mà chỉ xài tiền đối phương gọi là gì không?"
Phó Vân Vân ngẩn người: "Là gì?"
"Đào mỏ." Đường Cửu gõ bàn một cái rồi cười nói, "Thì ra em vẫn nghĩ anh họ mình là kẻ đào mỏ được anh bao nuôi đấy à?"
Phó Vân Vân nghẹn lời, đang định cãi thì Phó Viễn Hàng đã quay lại nên đành hậm hực nuốt xuống.
Ba người cầm đũa bắt đầu ăn cơm, Phó Viễn Hàng gắp hai viên thịt cho Đường Cửu rồi quay sang hỏi Phó Vân Vân: "Lúc nãy em gọi cho anh có nói đang gặp khó khăn phải không? Cứ nói ra xem anh có giúp được gì không."
"Cám ơn anh." Phó Vân Vân nói ngay, "Là vậy nè, gần đây có cuộc thi dành cho sinh viên mỹ thuật toàn quốc, tiền thưởng cao lắm, nếu đoạt giải thì mai mốt còn được cộng điểm vào lý lịch nữa. Nhưng mỗi trường chỉ có ba suất mà sinh viên năm ba đã chiếm hai suất rồi, thầy phụ trách nói sẽ chừa suất còn lại cho sinh viên năm nhất tụi em."
Phó Viễn Hàng: "Cơ hội này tốt đấy, em cố giành lấy đi."
"Em giành được rồi!" Phó Vân Vân đắc ý nói, "Lúc đầu có một đứa tên Dương Tĩnh giành với em nhưng em bảo thầy phụ trách là mình từng có kinh nghiệm thi cấp quốc gia nên tin chắc lần này sẽ đoạt giải, bởi vậy thầy phụ trách cho em thi ngay." Khoe khoang xong vẻ mặt Phó Vân Vân lại xìu xuống, "Cuộc thi này không giới hạn chủ đề, vốn dĩ em đã nghĩ ra ý tưởng rồi nhưng nửa chừng lại hết cảm hứng nên đành bỏ dở. Cuối tuần phải nộp bài mà em vẫn chưa nghĩ ra chủ đề mới nữa, em sốt ruột đến nỗi rụng hết tóc rồi đây này...... Nếu em không đoạt giải thì thầy phụ trách sẽ mắng em chết! Ca, anh nói em phải làm gì bây giờ!"
"Anh không rành mỹ thuật lắm," Phó Viễn Hàng chuyển hướng sang Đường Cửu, "Tiểu Ngôn, chẳng phải em vẽ tranh giỏi lắm sao? Gợi ý chút xíu cho Vân Vân đi."
"Chỉ là sở thích thôi chứ đâu phải chuyên ngành." Đường Cửu chẳng buồn đáp lại ánh mắt mong chờ của Phó Vân Vân mà gắp một cọng rau lên ăn, "Đương nhiên cảm hứng rất quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng có. Cứ dựa vào kinh nghiệm và kiên nhẫn để vẽ chắc kết quả cũng không đến nỗi nào đâu."
Không có được đáp án mình muốn, Phó Vân Vân bĩu môi nhưng vẫn cố hỏi: "Anh Tiểu Ngôn, ăn xong em tới xem tranh anh vẽ được không? Biết đâu có thể giúp ích cho em thì sao."
Đường Cửu nhận lời. Cơm nước xong xuôi hắn dẫn Phó Viễn Hàng và Phó Vân Vân đến ký túc xá của mình.
Khi Lục Ngôn chiến tranh lạnh với Lục Tự Minh đã chuyển vào trường ở, sau đó Lục Tự Minh ra nước ngoài nên trong nhà trống rỗng, Lục Ngôn cũng không về mà ở lại túc xá. Vì mãi sau này mới dọn vào nên phòng chỉ có mình cậu, trên bàn đặt