Đâm đầu xong Đường Cửu mới phát hiện nguy to, vội vàng chống tay lên đùi Lục Tự Minh đứng dậy, ai ngờ đứng mạnh quá làm cái mông va trúng mép bàn, mặt hắn lại chúi nhủi vào giữa hai chân Lục Tự Minh.
Bên tai vang lên tiếng hít sâu của nam nhân, y không nhịn được nữa đưa tay nắm cánh tay Đường Cửu kéo lên: "Tiểu tổ tông, cháu có thôi đi không?"
Đường Cửu che mũi áy náy liếc nhìn chỗ nào đó của Lục Tự Minh rồi rụt rè hỏi: "À ừm, chú út, chú chưa bị đụng bể chứ ạ?"
Lục Tự Minh hít sâu một hơi rồi mỉm cười dịu dàng với hắn: "Sao, cháu còn muốn kiểm tra nữa à?"
Đường Cửu điên cuồng lắc đầu, tự biết mình sai nên không dám hó hé câu nào nữa mà vội vàng mở cửa chạy trốn.
——
Phó Viễn Hàng lặn mất hút cả tuần liền, tới gần kỳ nghỉ lễ Quốc khánh mới chường mặt ra.
"Tiểu Ngôn," Phó Viễn Hàng lại khôi phục bộ dạng hào hoa phong nhã, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười áy náy, "Em hết giận chưa?"
"Em có giận đâu." Đường Cửu nói, "Lần trước người la ó um sùm trong điện thoại không phải anh à?"
Trên mặt Phó Viễn Hàng hiện rõ vẻ xấu hổ: "Xin lỗi...... Tại lúc đó anh sốt ruột quá. Mặc dù Vân Vân phạm sai lầm nhưng dù gì cũng là em gái anh. Anh chỉ lo cho nó thôi."
Phó Viễn Hàng chưa hẳn đã nói thật. Trước kia hắn và cô em họ này cũng chẳng thân thiết gì, còn lâu mới quan tâm đến ả nhiều như vậy. Lý do thật sự khiến hắn tức giận là vì phát hiện Lục Ngôn đột nhiên thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Đương nhiên Phó Viễn Hàng biết rõ gia cảnh hắn và Lục Ngôn chênh nhau một trời một vực. Khi hai người mới hẹn hò, Phó Viễn Hàng cực kỳ khó chịu, cảm thấy tự ti không cam tâm, nhưng lâu dần hắn phát hiện mặc dù Lục Ngôn rất có cá tính nhưng trong chuyện tình cảm luôn răm rắp nghe lời mình, thậm chí còn tôn sùng ngưỡng mộ mình, thế là hắn dần tìm lại tự tin và hư vinh, còn tự cho mình quyền can thiệp vào cuộc sống của Lục Ngôn:
"Chúng ta vẫn còn là sinh viên, chưng diện quá không tốt. Thay vì la cà mua sắm thì để thời gian học hành không tốt hơn à?"
"Anh đã bảo em đừng lêu lổng với đám bạn của mình uống rượu chơi bi da nữa mà. Chỗ đó phức tạp lắm, không phải chỗ con nhà lành nên tới."
"Tiểu Ngôn, em lớn rồi phải học cách sống tự lập chứ. Ngày nào cũng về nhà mất công lắm, em xin ở lại trường đi."
Rất nhiều đề nghị của Phó Viễn Hàng khiến Lục Ngôn không thoải mái nhưng ban đầu Lục Ngôn thích Phó Viễn Hàng là vì nể phục sự nghiêm chỉnh đàng hoàng của hắn, vì vậy dù cậu cảm thấy tư tưởng Phó Viễn Hàng hơi cổ hủ nhưng chung quy chỉ muốn tốt cho cậu, thế là nghe theo mọi lời khuyên của hắn ngoại trừ một điều —— Cậu không thể xa Lục Tự Minh nên từ chối ở lại trường.
Lục Ngôn nói gì nghe nấy và còn đầu tư mở công ty cho cha mẹ Phó Viễn Hàng khiến hắn đinh ninh Lục Ngôn yêu mình sâu đậm, thậm chí không cách nào kềm chế được. Trong lòng hắn tràn đầy thỏa mãn và đắc ý, còn tin chắc cả đời Lục Ngôn cũng không thể rời xa hắn.
Nhưng chuyện của Phó Vân Vân lại khiến lòng tự tin của hắn dao động.
Thái độ Lục Ngôn đối với Phó Vân Vân cũng phần nào thể hiện thái độ đối với hắn. Trước kia Lục Ngôn luôn chiều ý hắn, sao lần này không chịu nghe lời hắn nữa?
Trước kia Lục Ngôn từng chịu ấm ức vì hắn bao lần, sao lần này lại không nhẫn nhịn nữa?
Lúc ấy hắn giận quá mất khôn, nhất thời nổi nóng gọi điện mắng Lục Ngôn một trận. Nhưng sau đó nghĩ lại mới nơm nớp lo sợ. Lỡ đâu..... dù xác suất chỉ có một phần vạn nhưng Lục Ngôn thật sự tức giận đòi chia tay hắn thì sao?
Hắn hoàn toàn không muốn chia tay.
"Đều tại anh không khống chế được cảm xúc của mình nên làm em đau lòng." Phó Viễn Hàng chủ động nắm tay Đường Cửu, "Sắp được nghỉ rồi, em có dự định gì chưa?"
Đường Cửu đút tay vào túi hờ hững nói: "Chưa."
Tay Phó Viễn Hàng chơi vơi trong không khí, hắn xấu hổ ho khẽ một tiếng rồi thu tay về, tiếp tục cười nói như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Thế thì tốt quá, anh định cùng cha mẹ về quê thăm họ hàng, em muốn đi chung không? Cha mẹ anh biết em đã giúp nhà anh rất nhiều nên cứ đòi gặp em mãi."
Vẻ mặt Đường Cửu hơi thay đổi. Về quê?
Nói cách khác là gã cậu rác rưởi kia sắp lên sàn?
"Ừm." Đường Cửu cười nhạt, "Đi chứ."
Vốn dĩ Phó Viễn Hàng còn đang bồn chồn thấp thỏm vì thái độ của Lục Ngôn, giờ thấy đối phương đồng ý mới thở phào một hơi rồi cười nói: "Quá tốt rồi. Vậy sáng mốt chúng ta đi nhé. Hôm đó anh sẽ tới đón em."
——
"Chú út, cháu bàn với chú chuyện này nhé." Đường Cửu ôm cánh tay Lục Tự Minh nũng nịu nói, "Sắp nghỉ lễ rồi, cháu về quê bạn học chơi hai ngày được không ạ?"
Lục Tự Minh: "Bạn học nào?"
"Bạn cùng lớp ạ." Đường Cửu trưng ra vẻ mặt tươi cười, "Nhà cậu ấy không xa lắm, đi xe chưa đầy hai tiếng là đến rồi. Cháu đi chơi hai ngày rồi về, bảo đảm sẽ ngoan ngoãn không gây rắc rối cho chú đâu."
Ba chữ "Phó Viễn Hàng" tuyệt đối cấm kỵ với Lục Tự Minh nên có cho Đường Cửu một trăm lá gan cũng không dám nói thật, đành phải cắn răng nói dối.
Lục Tự Minh quay đầu, ánh mắt hơi lạnh rơi vào mặt Đường Cửu.
Đường Cửu đột nhiên chột dạ, cố gắng giữ nguyên nụ cười rồi nhìn lại y bằng ánh mắt chân thành.
"Được thôi." Cũng may Lục Tự Minh chưa nhận ra điều gì, hờ hững quay mặt lại nói, "Tới nơi nhớ gọi điện báo cho chú. Có chuyện gì phải gọi chú ngay đấy."
"Vâng ạ!" Đường Cửu cười thật tươi rồi thân mật dụi đầu vào cánh tay nam nhân, sau đó lon ton chạy đi.
——
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Đường Cửu vẫn không ngờ dòng họ Phó Viễn Hàng lại cực phẩm đến mức này.
Mặc dù gia cảnh Đường Cửu giàu có nhưng chưa từng xem thường những người xuất thân bần hàn. Tuy họ không dư dả về mặt vật chất nhưng ai cũng hiền lành chất phác, tích cực cố gắng vượt qua từng ngày, dùng sức lao động và hai bàn tay để cải thiện cuộc sống của mình.
Họ khác xa với đám người trước mắt này, toàn thân toát lên vẻ thô bỉ dung tục, ánh mắt nhìn Đường Cửu hau háu như đang nhìn một núi vàng đồ sộ, tham lam đến nỗi trong mắt sắp chảy ra nước bọt đến nơi.
"Tiểu Lục à, nghe nói nhà cháu mở công ty lớn lắm hả, tiền lương mỗi tháng bao nhiêu vậy? Được mười ngàn tệ không?"
"Cái đồ quê mùa dốt nát! Người ta là ông chủ lớn phải tính lương theo năm chứ! Một năm kiếm mấy trăm ngàn, thậm chí mấy triệu cơ đấy!"
Trong bữa tiệc lập tức vang lên tiếng trầm trồ thán phục, đối với những người sống dựa vào nghề nông hoặc làm thuê cho người ta kiếm tám trăm một ngàn tệ như bọn họ thì mấy triệu bạc là một con số cực kỳ khổng lồ. Cô Ba của Phó Viễn Hàng lập tức nhìn bà Phó tò mò hỏi: "Chị dâu, Tiểu Lục mở công ty thực phẩm gì đó cho anh chị đúng không? Công ty kia cũng kiếm được nhiều tiền vậy sao?"
"Ừ, mấy triệu thì chị không dám nói nhưng một tháng kiếm mười ngàn tệ cũng không khó." Thấy ánh mắt vừa sửng sốt vừa ước ao của đám thân thích, bà Phó không khỏi đắc ý, "Quan trọng là chị và bố nó không cần dậy sớm làm mướn cho người ta nữa! Nhớ lại cuộc sống trước kia mà hãi, làm quần quật cũng chỉ kiếm được mấy đồng bèo bọt, cả ngày còn phải nhìn sắc mặt người ta, phải nghe mắng nhiếc...... Giờ thì tốt rồi, bình thường chị toàn ở nhà xem TV, còn quen mấy bà phu nhân, rảnh rỗi thì đi spa làm đẹp hay uống trà chiều, nhàn hạ lắm......"
Đám cô dì mợ thím của Phó Viễn Hàng nghe xong lập tức lộ vẻ ghen tị căm tức.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lý Thúy Dung rõ đáng ghét!
Cách đây không lâu bà ta còn bán mặt cho đất bán lưng cho trời như họ, thế mà giờ trên cổ đeo dây chuyền vàng, tay đeo vòng ngọc, thậm chí còn uống trà chiều nữa chứ! Đúng là cuộc sống của phu nhân giàu sang mà!
"Chị dâu tốt số thật đấy! Mặc dù chẳng có bản lĩnh gì nhưng lại sinh được đứa con trai mát lòng mát dạ!" Cô Ba cười nói, "Viễn Hàng nhà chúng ta không chỉ thi đậu vào trường tốt mà còn quen được bạn giàu như Tiểu Lục nữa! Tiểu Lục à, cô Ba nhờ cháu một việc nhé, sắp xếp việc gì cho cô chú được không? Cô chú chẳng tham lam đòi mở công ty đâu, nhưng tìm việc gì an nhàn một chút ở chỗ chị dâu cũng không khó lắm đâu nhỉ?"
Dì Hai nghe xong sợ bị mất phần nên vội nói: "Cả dì nữa! Tiểu Lục à, nhà chúng ta được quen biết cháu đúng là tổ tiên tích đức, cháu giàu vậy giúp chúng ta chút chuyện nhỏ này được không?"
Bà Phó nghe xong lại sốt ruột, đương nhiên bà ta biết trong lòng những người này có ý đồ gì. Rõ ràng ghen tị bà ta sống suиɠ sướиɠ nên muốn vòi vĩnh đây mà! Công ty kia đang thuộc về bà ta và ông Phó, nếu để đám người này dính vào thì sau này còn gì nữa?
"Mấy người coi kìa, Tiểu Lục là khách từ xa về, muốn gì cũng phải để cháu