Đường Cửu từng nghe rất nhiều lời tỏ tình, có ngây ngô, có xốc nổi, có thâm tình giả tạo.
Nhưng chưa có lời tỏ tình nào như bây giờ, vô cùng đơn giản, không hề màu mè nhưng lại hết sức chân thành, cứ như muốn phơi bày cả trái tim mình ra vậy.
Bỗng dưng Đường Cửu thấy tim mình đau thắt như bị một bàn tay vô hình bóp chặt: "Rất lâu...... là bao lâu?"
"Không nhớ nữa." Tạ Lâm nói. Thật sự không thể nhớ rõ, tình cảm nảy mầm từ thời niên thiếu dại khờ, đợi y giật mình quay lại tìm thì đã không còn thấy dấu vết ban đầu.
Có lẽ đây chính là câu người ta hay nói, tình không rõ từ đâu, sớm đã quá sâu nặng.
"Cậu vẫn luôn...... thích tớ sao?"
"Lúc nào cũng thích."
"Sau khi tớ hẹn hò những người khác cũng vẫn thích tớ sao?"
Không cần lời nói mà ánh mắt Tạ Lâm đã cho hắn biết đáp án.
Sống mũi Đường Cửu cay xè, khóe mắt lập tức ướt nhòe.
Được trúc mã thân thiết gần hai mươi năm tỏ tình có ngỡ ngàng, có luống cuống, có mê mang, có khẩn trương...... Nhưng dù có nhiều cảm xúc phức tạp hơn nữa cũng không lấn át được nỗi đau lòng dâng tràn trong khoảnh khắc này.
"Cậu...... Cậu mệt mỏi lắm đúng không?" Đường Cửu bật khóc, cắn răng đưa tay che mắt, "Xin lỗi, tớ...... tớ không phát hiện ra......"
Đường Cửu không biết yêu thầm có tư vị gì nhưng hắn từng nếm mùi thất tình.
Mỗi lần yêu đương đều hoang đường ngắn ngủi như một trò đùa, nhưng chỉ cần bỏ ra chút chân tình thì khi bị phản bội hay bỏ rơi vẫn sẽ rất đau lòng.
Tạ Lâm âm thầm thích hắn lâu như vậy rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu?
Khi nhìn hắn vô tư không biết gì hẹn hò với những người khác, y cảm thấy thế nào?
Đường Cửu vừa đặt mình vào vị trí của Tạ Lâm để nghĩ thì trái tim đau đớn kịch liệt không thở nổi: "Xin lỗi, tớ không biết, tớ thật sự không biết......"
"Đâu trách cậu được chứ." Tạ Lâm kéo tay hắn xuống khỏi mắt rồi nắm chặt trong lòng bàn tay mình, cúi đầu dịu dàng nhìn vào đôi mắt ngập nước của hắn, "Cậu ngốc thế mà, tớ lại không nói nên đương nhiên cậu không biết rồi."
Nếu là trước kia nghe Tạ Lâm nói mình ngốc thì hắn đã bất mãn nhào tới ầm ĩ với đối phương, nhưng giờ Đường Cửu cam tâm tình nguyện nhận chữ "ngốc" này, càng nghĩ trong lòng càng khổ sở, càng khóc dữ dội hơn: "Vậy sao cậu biết tớ ngốc mà không nói với tớ chứ?"
Tạ Lâm âm thầm cười khổ.
Hầu hết mọi người chần chừ do dự cũng chỉ vì hai chữ "trân trọng".
Càng quan tâm, càng sợ mất thì càng chùn chân, chỉ khư khư trông chừng mảnh đất trước mắt, luôn sợ bị cướp đi dù chỉ một phần nhỏ.
Thật ra không phải Tạ Lâm chưa từng nghĩ tới việc bày tỏ lòng mình với Đường Cửu. Một buổi chiều sau khi Đường Cửu chia tay Đỗ Tùng Du, hai người cùng đi trên con đường nhỏ về nhà. Ánh nắng hoàng hôn màu quýt ấm áp bao phủ vạn vật. Tạ Lâm quay đầu nhìn cậu nhóc đang nhảy nhót tưng bừng cạnh mình, trong lòng chợt dâng lên một nỗi xúc động mãnh liệt.
Cửu Cửu chia tay nam sinh kia rồi.
Vậy tại sao không thử hẹn hò với mình?
Nếu giờ không nói thì còn đợi đến lúc nào?
Y lặng lẽ hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì Đường Cửu đột nhiên đá bay một hòn đá nhỏ dưới chân rồi hùng hồn nói với y: "Mr. Krabs, tớ quyết định rồi, tớ không muốn yêu đương với nam sinh nữa đâu!!"
Hệt như đoàn tàu đang lao vùn vụt đột ngột gặp phải chướng ngại vật nên phanh gấp rồi trật khỏi đường ray, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi nội tâm Tạ Lâm trải qua một vụ tai nạn thảm khốc. Y vội vàng nuốt ngược lời sắp nói ra miệng, sắc mặt tái xanh, hồi lâu sau mới khó nhọc hỏi: "...... Sao thế?"
"Đàn ông chẳng ai tử tế cả!" Đường Cửu tức giận nói, "Tớ nghĩ thông suốt rồi, người như bọn tớ vốn rất ít, không phải ăn sạch nam nữ thì cũng dụ dỗ người ta lên giường, tìm người đáng tin thực sự quá khó!"
Tạ Lâm nghẹn họng, đang định nói cho hắn biết vẫn có người đáng tin thì đã bị Đường Cửu khoác vai vỗ lưng mấy cái rồi bừng bừng khí thế tuyên bố: "Đàn ông sao đáng tin bằng huynh đệ! Mr. Krabs, vẫn là cậu tốt với tớ nhất đấy!"
Sắc mặt Tạ Lâm biến hóa hết sức phong phú, âm thầm nuốt xuống một ngụm máu rồi miễn cưỡng mỉm cười: "...... Cậu nói đúng lắm."
Mặc dù suýt bị nội thương nhưng Tạ Lâm nhận ra đây vẫn chưa phải lúc thổ lộ. Đường Cửu vừa có mối tình đầu thì đã bị tra nam lừa một vố nên sẽ có tâm lý chim sợ cành cong, sinh lòng cảnh giác hay thậm chí là thù ghét tình yêu. Nếu tỏ tình bây giờ chỉ sợ phản tác dụng, có khi dọa người chạy mất cũng nên.
Thế là y quyết định án binh bất động tìm thời cơ khác.
Ai ngờ gia hỏa nào đó không chỉ ngốc mà còn rất mau quên, ngoài miệng thì gào thét đau lòng không muốn yêu nữa, kết quả vẫn chứng nào tật nấy, chưa ngồi yên bao lâu đã chạy theo nam sinh khác.
Đường Cửu cũng nhớ lại chuyện tốt mình làm.
Sau Tạ Lâm hắn lại thú nhận với cha mẹ mình, ban đầu cha hắn không chấp nhận nên tức giận vớ chổi lông gà muốn quất hắn, sự nổi loạn của hắn bị khơi dậy nên hẹn hò với một nam sinh theo đuổi mình đã lâu.
Đường Cửu quả thực xấu hổ không chịu nổi, dứt khoát nhắm mắt lại nói lớn: "Đều tại tớ cả, cậu đánh tớ một trận đi!"
Hắn gồng mình lên chờ bị đánh, cuối cùng chỉ thấy một bàn tay nhẹ nhàng lau khuôn mặt lấm lem nước mắt của hắn.
Hắn ngây ngẩn mở to mắt.
"Đánh cậu một trận thì cậu có thích tớ không?"
Đường Cửu sửng sốt, Tạ Lâm bất đắc dĩ xoa đầu hắn: "Ngốc. Tớ vừa tỏ tình với cậu đấy, có phải cậu cũng nên trả lời tớ không?"
Trong đầu Đường Cửu nổ ầm một tiếng, tay chân lập tức luống cuống: "Tớ, tớ......"
Tạ Lâm thấy hắn đỏ mặt, trên chóp mũi rịn ra mồ hôi rất giống chú thỏ con trên lò lửa, bộ dạng vụng về không biết làm thế nào cho phải. Y không nói gì mà lẳng lặng chờ đáp án của đối phương.
Thật ra trong lòng Tạ Lâm luôn bị một tảng đá đè nặng.
Y biết rõ gu thẩm mỹ của Đường Cửu như lòng bàn tay, biết người kia thích dáng cao, thích mặt đẹp trai, thích nhất là có cơ bụng. Về phần nhân phẩm tính cách thì yêu cầu không cao, chỉ cần chung thủy trong tình yêu là được.
Tuy Tạ Lâm không phải người tự cao nhưng y tin chắc mình hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai của người nào đó, thậm chí còn vượt quá tiêu chuẩn nữa. Nhưng y vẫn không hiểu được tại sao đến tận bây giờ Đường Cửu cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình?
Y bắt đầu hoài nghi có phải mình chưa đủ tốt, thậm chí còn tuyệt vọng nghĩ lẽ nào mình và Đường Cửu thật sự không có duyên phận với nhau.
Có lẽ dù y có tốt, có xuất sắc đến đâu thì cũng chẳng được người kia thích mà nhất định phải lấy thân phận bạn tốt ở bên đối phương cả đời.
"Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến tớ sao?" Tạ Lâm nhịn không được hỏi, "Cậu đối với tớ ngoài tình huynh đệ ra thật sự không có bất kỳ ý nghĩ nào khác sao?"
"Tớ vẫn tưởng cậu là trai thẳng mà, làm sao dám có ý với cậu được!" Đường Cửu lại sắp khóc, "Mà dù cậu không phải trai thẳng......thì tớ cũng đâu dám bẻ cong cậu......"
Đường Cửu là người không ôm chí lớn, lý tưởng lớn nhất là vui vẻ thong dong sống hết đời, bởi vậy dù hắn từng buồn rầu về xu hướng tính dục của mình nhưng vẫn mạnh dạn công khai với bạn bè chung quanh.
Nhưng Tạ Lâm thì khác.
Tạ Lâm quá xuất sắc. Y gần như hoàn hảo trong mắt mọi người, ban đầu Đường Cửu rủ Tạ Lâm chơi chung với mình cũng hay thấy tội lỗi, sợ mình sẽ làm hư Tạ Lâm, dần dà thấy thành tích của Tạ Lâm không bị ảnh hưởng mới yên tâm.
Vì thế "ngấp nghé" Tạ Lâm là điều Đường Cửu chưa bao giờ nghĩ tới.
Tuy Đường Cửu hồn nhiên vô tư nhưng chuyện cần hiểu đều hiểu, chính vì biết rõ con đường mình đi khó khăn đến mức nào nên hắn mới không dám kéo Tạ Lâm theo cùng.
Mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ âm thầm thèm thuồng khuôn mặt đẹp trai của Tạ Lâm, sẽ sa vào sự ôn nhu cưng chiều của Tạ Lâm, sẽ mơ màng nghĩ nếu mai sau tìm được bạn trai như Tạ Lâm thì cuộc đời này viên mãn biết mấy...... Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Thậm chí còn nghiêm khắc cảnh cáo mình không được nảy sinh ý nghĩ bậy bạ với huynh đệ tốt này.
"...... Vậy tớ thật sự phải cám, ơn, cậu, rồi." Ánh mắt Tạ Lâm như chỉ hận không thể gỡ đầu Đường Cửu ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì, Đường Cửu bị ánh mắt của y dọa sợ nên rụt cổ ủy khuất nói: "Làm sao tớ biết cậu cong sớm hơn cả tớ nữa chứ! Tớ chỉ sợ làm hư cậu thôi mà......"
"Tớ bị cậu làm hư rồi." Tạ Lâm đưa tay nắm cằm hắn, "Giờ tớ đã cong không thẳng lại được nữa, cậu có chịu trách nhiệm không thì bảo?"
Cả khuôn mặt Đường Cửu xoắn xuýt nhăn lại. Hắn thật sự rất đẹp, không chỉ thanh tú mà còn toát ra sức sống tràn đầy, nhất là đôi mắt to tròn linh động, dù đang bối rối nhăn mặt thì vẫn đáng yêu cực kỳ.
"Cậu cho tớ chút thời gian suy nghĩ được không?"
Huynh đệ hai mươi năm đột nhiên đòi làm bạn trai mình, Đường Cửu nhất thời vừa lúng túng vừa hoang mang nên không dám gật bừa. Nhưng nếu nói hắn hoàn toàn chẳng có ý gì với Tạ Lâm thì...... hình như cũng không đúng lắm.
Hắn đã làm khổ Tạ Lâm nhiều rồi nên tuyệt đối không thể để y đau lòng thêm nữa, dù muốn chịu trách nhiệm với Tạ Lâm thì trước hết cũng phải nghĩ kỹ rồi mới trả lời chắc chắn được.
"Cho tớ ba ngày nhé......"