Thanh âm trầm thấp, mang theo lòng tham nói không nên lời, trong bóng đêm, hoàn toàn nhìn không ra hết thảy, hắn giống như cùng bóng tối hợp thành một thể, ngón tay mềm nhẹ, một lần lại một lần mà vuốt ve ngũ quan Tạ Văn Hàm.
Tạ Văn Hàm tựa hồ cảm thấy lạnh, rụt lại bên trong chăn một chút, tiểu thiếu gia thấp thấp mà bật cười, giọng có chút cảm thán nói: “.....Vẫn là sợ lạnh như vậy a.”
“Hơn nữa……”
“Trừ bỏ tôi, không có người có thể làm em ấm áp.”
“Chăn, cũng không thể.”
Chăn trên người Tạ Văn Hàm không biết như thế nào, liền như vậy bay lên, Tạ Văn Hàm hơi hơi nhíu mày, tựa hồ muốn đem chăn cướp về, nhưng trong lúc ngủ mơ rõ ràng không có thần trí cùng sức lực, chăn vừa chuyển, liền từ trong tay hắn bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, tựa hồ cảm thấy lạnh, Tạ Văn Hàm rụt rụt thân thể, bắt đầu đến sát vào nơi có nguồn nhiệt.
Tiểu thiếu gia trầm thấp mà bật cười, tựa hồ là cực kỳ vui vẻ, chăn cũng trực tiếp bay lên, nhưng lại không có rơi xuống, chỉ bay múa ở giữa không trung, biết Tạ Văn Hàm lăn vào trong lòng ngực hắn, chăn mới thẳng tắp mà rớt xuống, đem hai người bao vây ở bên nhau,
Tiểu thiếu gia thỏa mãn mà than thở.
Hắn vươn tay, đem Tạ Văn Hàm ôm vào trong lòng, sau đó trầm thấp cười lên tiếng, bộ dáng như rất vui vẻ.
“Tôi tìm em thật lâu, Hàm Hàm.”
Bọn họ dán cực gần, phảng phất có thể nghe rõ tiếng hít thở lẫn nhau tiếng hít thở, môi Tạ Văn Hàm liền ở trước mặt hắn, làm hắn cơ hồ muốn không màng tất cả mà hôn tới,
Nhưng mà hiện tại……Hiện tại còn không phải lúc,
Không thể rút dây động rừng.
Hắn than thở mà nghĩ, sau đó ôn nhu mà nhìn Tạ Văn Hàm,
Cho dù là đêm tối, hắn vẫn như cũ có thể nhìn Tạ Văn Hàm rõ rành mạch,
……Bộ dáng Hàm Hàm, tựa hồ thay đổi rất lớn.
Hắn cười cười, ngực chấn động tựa hồ làm Tạ Văn Hàm cực kỳ không thoải mái, Tạ Văn Hàm nhướng mày, theo bản năng mà ấn lại,
Tiếng hít thở hắn dừng lại.
Tay Tạ Văn Hàm chạm ở giữa ngực hắn, cho dù cách một lớp vải, hắn vẫn như cũ cảm thấy nơi đôi tay kia lướt qua liền giống như có ngọn lửa, ở trên thân thể hắn bốc cháy lên hừng hực, làm hắn……
……Làm hắn hô hấp, càng nặng nề.
Rốt cuộc, thời điểm tay Tạ Văn Hàm muốn rời đi, hắn thuận thế cầm tay Tạ Văn Hàm, sau đó đưa đến bên miệng, chậm rì rì mà hôn, thường thường cắn một chút, khiến cho hắn thỏa mãn mà nheo lại đôi mắt,
“Thật tốt.”
“Còn có thể nhìn thấy em, thật sự tốt quá.”
“Tôi thậm chí còn cho rằng, tôi không bao giờ có thể gặp lại em ”
“May mắn, em lại xuất hiện.”
Vô ý thức mà buộc chặt cánh tay, hắn yên lặng nhìn chăm chú người trong lòng ngực, hô hâp bọn họ cũng dây dưa ở cùng nhau, mang theo mười phần ái muội,
Hắn rốt cuộc trầm thấp mà nở nụ cười,
“……Lúc này đây, tôi nhất định sẽ không……Nhất định sẽ không……Buông em rời đi.”
“Trừ phi……”
“—— em dẫn tôi cùng nhau đi.”.
Bên trong thanh âm kia mang theo hung ác quyết tuyệt nói không nên lời, hắn gắt gao mà nhìn chăm chú Tạ Văn Hàm đang ngủ ngon lành, trong mắt lập loè tình yêu gần như điên cuồng cùng tham lam không màng tất cả mà truy đuổi,
“Ngủ ngon, người tôi yêu.”
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng mà hôn lên trán Tạ Văn Hàm, động tác không mang theo bất luận một tia du͙ƈ vọиɠ, ngược lại như là loại thành kính chúc phúc cùng bảo hộ,
“Bóng tối sẽ cho em an bình che chở cùng thâm tình nhất.”
“Ngủ ngon, bảo bối của tôi.”
Hắn nhắm hai mắt lại, ý thức được lực lượng trôi đi, sau đó lẳng lặng chờ đợi xiềng xích lại một lần thật sâu mà gông cùm xiềng xích hắn, tất cả ký ức, tất cả điên cuồng, tất cả tình cảm, cùng với hết thảy đã qua, đều thật sâu mà bị gông cùm xiềng xích tại nhà giam không thấy ánh sáng,
Bất quá không quan trọng,
Hắn tâm bình khí hòa mà thầm nghĩ,
Chỉ cần bảo bối của hắn còn ở đây, chỉ cần bảo bối của hắn còn sống, chỉ cần hắn còn có có thể cùng bảo bối của hắn thời khắc gặp nhau,
Hết thảy liền không sao cả.
So sánh với bảo bối của hắn, lại tính là cái gì?
Hết thảy thì tính là cái gì?
Tích góp sức mạnh lâu như vậy, bất quá hóa thành một lời chúc phúc, đến quanh quẩn ở bên người Tạ Văn Hàm,
Bảo hộ y, che chở y, chúc phúc y, dẫn đường y,
Này cũng đủ rồi,
Bảo bối của hắn là đứa nhỏ thiện lương mà ôn nhu,
Nếu hắn không ở đây, có thứ gì khi dễ bảo bối của hắn thì làm sao bây giờ?
Thân ái, tôi sẽ dõi theo em,
Vĩnh viễn vĩnh viễn,
Chẳng sợ em cũng không biết, tôi ở vực sâu nhìn chăm chú em,
Ngủ ngon, bảo bối của tôi, chúc em mộng đẹp.
Chờ mong tôi và em……Lại một lần tương ngộ.
**
Thời điểm Tạ Văn Hàm tỉnh lại, cùng với tiếng hét chói tai của tiểu thiếu gia.
“Cậu cậu cậu……Tôi tôi tôi……Cậu cậu cậu……” Tiểu thiếu gia gương mặt đỏ bừng, hắn chỉ chỉ Tạ Văn Hàm, lại chỉ chỉ chính mình, sau đó đem chăn kéo đến trên đầu mình, kêu rên ra tiếng, “……Cậu đoạt chăn tôi!!!”
Tạ Văn Hàm vốn đang có vài phần xấu hổ, tiểu thiếu gia này nói một câu “Lời kịch”, làm hắn trực tiếp nở nụ cười,
“Tiểu thiếu gia, có người nói qua, anh thật sự thực đáng yêu a.”
Cười ầm lên một hồi lâu, tiểu thiếu gia một phen kéo chăn căm tức nhìn Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm mới chậm rãi thu lại ý cười của mình, dựa vào gối đầu, một bộ không thèm quan tâm, tức giận đến tiểu thiếu gia muốn xách gối lên muốn đánh người,
—— quá mức, quá mức!
Tiểu thiếu gia gương mặt tức giận đến phình phình, tựa như một sóc con bạo nộ.
Đáng yêu đến làm Tạ Văn Hàm nhịn không được chọc ghẹo hắn một chút, sau đó nhìn tiểu thiếu gia tức giận đến nóng nảy lại không nề hà, chỉ có thể lấy gối đánh người, nhịn không được mỉm cười,
Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như vậy?
Tính tình tiểu thiếu gia tới nhanh mà đi cũng nhanh, thực nhanh lại cùng Tạ Văn Hàm kề vai sát cánh, hắn cũng không biết vì cái gì hắn một người chán ghét cùng người khác thân mật tiếp xúc, sẽ một chút cũng không phản cảm cùng Tạ Văn Hàm tiếp xúc thân mật,
……Thậm chí ẩn ẩn, có một chút thích.
Rõ ràng cho dù ở nhà, cho dù là cha mẹ ông nội muốn đụng chạm hắn, hắn đều sẽ nhịn không được né tránh, càng không cần phải nói người khác, hắn quản động tác chính mình gọi là thói ở sạch, nhưng mà hắn biết chính mình không phải,
Hắn chỉ là……Chỉ là không muốn cùng người khác đụng chạm da thịt mà thôi.
Nhưng mà Tạ Văn Hàm, liền bất đồng.
Hắn không chỉ không bài xích cùng Tạ Văn Hàm tiếp xúc thân mật, thậm chí sẽ chủ động cùng Tạ Văn Hàm tiếp xúc.
Hắn chưa từng có kinh nghiệp cùng bất luận kẻ nào chung chăn gối, bao gồm cha mẹ hắn, nghe nói khi hắn vẫn là trẻ con, cũng chưa cùng mẹ ở trên một cái giường ngủ, chỉ cần trên giường có người khác, hắn nhất định sẽ khóc, thẳng đến người kia rời giường, hắn mới có thể dừng khóc thút thít,
Cha mẹ sợ hắn một em bé ngủ một giường sẽ xảy ra chuyện, cho nên nhẫn tâm làm lơ hắn kêu khóc, không nghĩ tới hắn thế nhưng liền thật sự vẫn luôn khóc, khóc đến phun, cũng vẫn khóc,
Từ đây, không còn có người dám đi khiêu chiến hắn.
Nhưng mà……
Tô Huy có chút hoảng hốt mà nhìn Tạ Văn Hàm, kiến nghị cùng Tạ Văn Hàm chung chăn gối, là hắn nói ra,
Hắn không chỉ không cảm thấy không thoải mái, còn có một ít mừng thầm,
Đây là trước kia, nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ cần ngẫm lại cùng người khác chung chăn gối, hắn liền sẽ da đầu tê dại toàn thân rét run,
Nhưng mà cùng Tạ Văn Hàm……Liền không giống nhau……
Chính mình đây là cái tật xấu gì?
Tiểu thiếu gia nhăn mày,
……Hội chứng Tạ Văn Hàm sao?
“Này,” Tạ Văn Hàm có chút buồn cười mà gõ gõ đầu tiểu thiếu gia, hỏi, “Anh làm gì vậy ?”
“Vừa mới gọi người hầu đưa lên một bộ đồ dùng tắm rửa, hoàn toàn mới, không thành vấn đề đi?” Tạ Văn Hàm đem vài thứ kia đưa cho tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia nổi giận đùng đùng nói: “Ai cho phép cậu chạm vào cái đầu cao quý của tôi?”
“Hừ! Nhân loại vô tri, chẳng lẽ không biết đồ vật hoàn toàn mới ô uế nhất sao!”
Tạ Văn Hàm: “……”
Tạ Văn Hàm mỉm cười lên, không có hảo ý nói: “Vậy ý tứ cậu là, để tôi đi cho cậu đồ người khác dùng qua tắm rửa?”
“Biến a!”
Tiểu thiếu gia giương nanh múa vuốt mà đã phát hảo một đốn tính tình, sau đó thuận đi rồi Tạ Văn Hàm khăn lông cùng súc miệng ly, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Vốn dĩ đồ vật tôi dùng mỗi ngày đều phải qua 81 trình tự tiêu độc, bất quá các người nơi này cũng không có điều kiện, cho cậu mặt mũi, tôi liền cố mà làm……”
Tiểu thiếu gia còn chưa nói xong, đã bị Tạ Văn Hàm nhét vào một bàn chải đánh răng có kem đánh răng, nhất thời nói không ra lời.
Chờ đến Tạ Văn Hàm cùng tiểu thiếu gia cọ tới cọ lui, đám người Tạ Ninh Hạo đã tới nhà ăn, chẳng qua đều là biểu tình hoảng hốt, vành mắt đen sì, sắc mặt vàng như nến, không biết còn tưởng rằng đêm qua tập thể một nhà bọn họ làm cái gì đâu.
Mà trên thực tế, một nhà bọn họ, xác thật buổi tối tập thể thấy “Ác mộng”,
Nhưng mà, lại không chỉ là ác mộng.
Thời điểm buổi sáng lên, đầu gối ẩn ẩn phát đau, không chỉ có đầu gối, chính là eo, cổ, chân, các bộ phận khác, cũng từng đợt mà phát đau, nhưng mà bọn họ, lại xác xác thật nằm ở trên giường chính mình,
……Rốt cuộc, đã xảy ra cái gì?
Trong nháy mắt, trong đầu vài người Tạ gia, đều là một câu này?
Hết thảy khủng bố trải qua tối hôm qua có thể nói, thật sự đều là mơ sao?
Nếu không phải mơ, nên giải thích hết thảy này như thế nào? Giải thích như thế nào bọn họ thành thành thật thật mà nằm ở trên giường?
Tạ Ninh Hạo chỉ cảm thấy gân xanh thái dương từng đợt co rút đau đớn, huyệt Thái Dương càng khó chịu