“Ta đi đánh chết tiểu tử này!” Nguyễn Khương thở hồng hộc tức giận xắn tay áo định lao về phía trước, bị Tam điện hạ ngăn cản, hắn không hiểu nhìn hắn ta: “Huynh cản đệ làm gì?
Trái tim của Tam điện hạ rất mệt mỏi.
Hắn ta vô cùng nghi ngờ nghiêm trọng Thất đệ là bị đánh đến ngu rồi, hoặc là chỉ có dáng người trưởng thành, nhưng đầu óc lại không trưởng thành.
Hắn ta liếc nhìn hắn, đôi môi đỏ rực chậm rãi nhếch lên: “Bây giờ đệ xông ra, chẳng phải là tiểu hồ ly sẽ rất lúng túng sao?”
Huống chi nhìn dáng vẻ sắp hành động của tiểu hồ ly, cũng không phải là không có ý gì với Thẩm Ân.
Nếu không với tính cách kiêu căng của tiểu hồ ly, có lẽ nàng đã sớm cho chàng một móng vuốt rồi.
Muội muội mới biết yêu, hiếm khi gặp được người mình thích.
Nếu người làm huynh như bọn họ cứ tùy tiện nhằm vào như vậy, sẽ sinh ra hiềm khích, ầm ĩ không vui là điều khó tránh khỏi.
Cho nên việc khẩn cấp trước mắt là thăm dò bối cảnh của Thẩm Ân, kiểm định giúp muội muội.
Nếu thật sự là người tốt, sau khi vượt qua khảo nghiệm của mấy huynh đệ bọn họ, cũng không phải là không thể thành thân với tiểu hồ ly.
Nếu như có dụng ý khác, vậy đừng trách bọn họ trở mặt vô tình.
“Đệ âm thầm trông chừng tiểu hồ ly, nhất là lúc muội ấy tiếp xúc với Thẩm Ân, đệ phải vô cùng chú ý.
Huynh đi kiểm tra vài thứ.” Tam điện hạ đi đến bên tiểu hồ ly để nhìn thử, góc áo tung bay vội vàng rời khỏi.
Muốn hắn ta tận mắt chứng kiến muội muội của mình ở cùng người ngoài trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm, Nguyễn Khương thật sự cảm thấy khó chịu, ánh mắt u oán lại bàng hoàng.
Bỗng dưng trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng, nghĩ ra được một cách hay.
Vừa có thể không khiến cho tiểu hồ ly rơi vào lúng túng, lại có thể hoàn toàn loại bỏ chính mình khỏi toàn bộ sự việc.
Hắn không thể đánh công khai, thì không thể đánh lén sao? Đợi hắn đi chọn được một cái bao tải đẹp mắt, đến khi đêm không trăng gió không lớn người này ở một mình, hắn sẽ trùm bao tải và đánh vào chỗ chết.
Làm như vậy, người này không nhìn thấy mặt của hắn, cũng không có cách nào tố cáo.
Cảm thấy cách này rất tốt, Nguyễn Khương hừ lạnh, nắm chặt tay tức giận đi theo
Giống như vô tình liếc nhìn đình nghỉ mát bên kia, Thẩm Ân thu lại ánh mắt, nhếch môi mỏng, ngón tay mảnh khảnh xoăn đuôi tóc đen của thiếu nữ, ánh mắt trìu mến nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ.
“Chàng thật sự muốn cưới ta sao?” Giọng nói ngượng ngùng rụt rè, lúc này tâm trạng của tiểu hồ ly không bình tĩnh như vẻ mặt của nàng.
Một chút phấn khích, còn hơi bối rối.
Đây là người đầu tiên thẳng thừng muốn cưới mình, vừa nghĩ tới đã hơi kích động.
Điều quan trọng nhất là dường như nàng không bài xích chuyện Thẩm Ân cưới mình.
Mẫu hậu nói chỉ có người mình thật lòng yêu thích mới có thể thành thân, nếu không cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khó tránh khỏi gian khổ.
Nguyễn Nhuyễn không biết mình mình có tâm ý này với người đàn ông trước mặt hay không, nhưng nàng hiểu được, Thẩm Ân ở trong lòng mình không giống với những người khác.
Mỗi lần quay về nhìn thấy chàng, đều không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
“Muốn cưới ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Tiểu hồ ly vểnh đuôi lên, có lẽ là sợ Thẩm Ân nảy sinh ý định rút lui, lại bổ sung: “Cũng không phải khó khăn như vậy, quan trọng nhất là phải xem tâm ý của ta.
Phụ quân và mẫu hậu đều rất yêu thương ta, nhất định sẽ thiên vị ta.”
“Vậy phải làm thế nào mới có thể thắng được trái tim của Tiểu công chúa?” Thẩm Ân thuận theo lời của nàng mà hỏi.
Nói đến chỗ này, tiểu hồ ly lập tức phấn chấn tinh thần, đôi mắt hạnh đen bóng xoay tròn, hắng giọng để giọng mình trong trẻo, bẻ ngón tay đếm từng cái một: “Phải làm thật nhiều món ăn ngon, có đồ gì vui thì phải tặng cho ta, mỗi ngày phải chải những sợi lông trên đuôi của ta thật đẹp, lúc nào cũng phải dỗ dành ta, không thể hung dữ với ta, ức hiếp ta.”
“Điều quan trọng nhất, không thể cắn lỗ tai của ta nữa.” Cắn nhiều lần, lỗ tai sẽ trụi.
Cô không muốn biến thành một con hồ ly trụi tai, như vậy không hề xinh đẹp.
” Được.” Thẩm Ân nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc bẻ ngón tay của thiếu nữ rất buồn cười, nhưng chàng vẫn trịnh trọng đồng ý.
“Vậy thì phải xem biểu hiện của chàng.” Nguyễn Nhuyễn kiễng chân lên, vỗ vai người đàn ông như hai huynh đệ, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Giống như đã giải quyết được một chuyện đại sự, tiểu hồ ly vô cùng sảng khoái, mở rộng bụng tiếp nhận sự hầu hạ đi theo bên mình của người đàn ông.
Suốt ngày vui vẻ, vui vẻ giống như thần tiên.
Trái ngược hoàn toàn với cuộc sống lâng lâng như tiên của Nguyễn Nhuyễn, gần đây Nguyễn Khương lại cuống cuồng đến phát bực.
Nhìn thấy muội muội từng bước rơi vào trong viên đạn bọc đường, hắn tức giận than thở tiểu hồ ly không chịu thua kém.
Hắn nghĩ rằng kế hoạch đêm không trăng gió lớn phải thực hiện trước thời hạn.
Hắn cũng không tin một gương mặt xanh tím xấu xí, mà muội muội hắn còn có thể mỉm cười rạng rỡ như vậy.
Tiểu hồ ly lại là người yêu người đẹp nhất, trong một lần hắn từng bị ong mật đốt sưng phù, tiểu hồ ly yêu thích cái đẹp này đã bị dọa sợ và không chịu gặp hắn trong vài ngày.
Nguyễn Khương phỉ nhổ Thẩm Ân ra vẽ nịnh bợ, hắn tức giận trở lại tẩm điện của mình, chọn ra một cái bao tải màu hồng ở đáy rương.
Bao tải màu hồng này là vật quý giá được giấu kỹ của hắn, không dễ lấy ra.
Nhưng vì muội muội, hắn nhịn.
Vì vậy buổi tối hôm đó, Nguyễn Khương mai phục ở ngoài tẩm điện của tiểu hồ ly.
Hắn nhìn thấy Thẩm Ân mặt mày hớn hở đi ra ngoài, hắn nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bao tải yêu quý, lặng lẽ đi theo chàng.
Khi hắn bước đến một nơi tối tăm và không có ai, hắn thầm nói thời cơ đã đến! Sau khi hắn hét lớn một tiếng “Tiểu nhân vô sỉ”, trùm bao tải lên trên đầu mình, động tác nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, chặn Thẩm Ân ở giữa đường.
Xoa tay một cách thô bit, hắn nở nụ cười ác độc: “Tối nay cho dù ngươi kêu rát cổ họng, cũng không có ai tới cứu ngươi.
Cam chịu số phận đi!”
Từ lúc ra khỏi tẩm điện của tiểu hồ ly, Thẩm Ân đã nhận ra được có người đi theo mình.
Anh thản nhiên cố ý đi đến nơi hẻo lánh không có người, chính là muốn nhìn thử rốt cuộc là người này muốn làm cái gì.
Lúc đầu chàng còn tưởng rằng là Giao Long còn sót lại chui vào hoàng cung.
Nhưng khi nhìn tên ngốc đang đội một cái bao tải lên đầu, còn đặc biệt khoét hai lỗ trên bao tải để chắn tầm mắt, ánh mắt của Thẩm Ân đúng là một lời khó nói hết.
Nếu như lúc nãy chàng không nghe lầm, giọng nói này vô cùng quen tai, lại giống người có mạch não khác thường nào đó ở trong hoàng cung?
“Đừng tưởng rằng im lặng, thì lão gia sẽ bỏ qua cho ngươi.” Một cây chùy dày thô hơn thắt lưng được rút ra từ phía sau, giọng nói ồm ông xuyên qua bao tải truyền tới: “Chịu chết đi!”
Vừa nói xong đã tiến lên xông tới phía trước, hắn vung cây chùy to lớn kia xuống.
“A!” Tiếng hét chói tai lập tức làm cho những con chim sơn ca đang lim dim hoảng sợ bay đi, tiếng thét quanh quẩn ở trong đêm đen kịt rất lâu cũng không tiêu tan.
Nhìn thấy người đàn ông đút nàng ăn nho có tâm trạng vô cùng tốt, Nguyễn Nhuyễn buồn bực, nghiêng đầu hỏi chàng: “Sáng sớm có chuyện gì vui sao? Sao chàng lại vui vẻ như vậy?”
“Bởi vì gặp được Nhuyễn Nhuyễn rồi.” Người đàn ông dùng khăn gấm lau khóe miệng dính nước của thiếu nữ, trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng lại ấm áp.
Không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, tiểu hồ ly bĩu môi cố ý nói: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Thực ra trong lòng vẫn rất vui vẻ, tai trắng nõn cũng dần dần nhuộm màu đỏ bừng.
“Nói ra cũng đã rất lâu không gặp Thất ca, cũng không biết khoảng thời gian này huynh ấy đang làm gì, cũng không tới tìm muội để chơi.” Nguyễn Nhuyễn không lo lắng lắc lư đôi chân nhỏ, lại cầm lấy một quả nho đã bóc vỏ.
Nếu Thất ca không đến tìm nàng chơi, vậy không phải nàng qua đó là được rồi sao? Lặng lẽ đi, nhìn xem rốt cuộc là huynh ấy đang làm trò trống gì.
Sau khi hạ quyết tâm muốn đi, Nguyễn Nhuyễn lập tức ngồi dậy, kéo Thẩm Ân đến tẩm điện của Nguyễn Khương.
Cố ý bảo người khác không cần truyền đạt, tự bọn họ đi vào là được.
Cho rằng đó là túi chườm nước đá mà mình muốn cầm tới, Nguyễn Khương nằm ở trên giường rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài.
Kết quả lại thấy được muội muội của mình, con ngươi của hắn bất chợt co rút, hắn chui đầu vào chăn bông.
Mặc dù chỉ nhìn thấy một lần, nhưng Nguyễn Nhuyễn đã phát hiện Nguyễn Khương có gì đó không ổn.
Nàng lộc cộc chạy bước nhỏ đến mép giường, dùng sức kéo chăn bông ra, há to miệng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt: “Thất ca, huynh bị làm sao vậy? Bị người ta đánh?”
Trên mặt bầm tím, vành mắt đen đều do bị đánh mà ra.
“Tự ngã.” Nguyễn Khương lộ gương mặt xấu xí ra ngoài cũng đã sắp tuyệt vọng, hung dữ trợn mắt nhìn tên đầu sỏ đứng ở sau lưng tiểu hồ ly.
Thẩm Ân trông nho nhã hiền hoà, thực ra chàng ra tay tàn nhẫn hơn bất kỳ người nào.
Chuyên chọn thăm hỏi gương mặt tuấn tú của hắn, làm hại hắn mấy ngày nay không dám gặp ai.
May mà cây chùy lúc đó đã bị đánh bay, nếu không nhất định xương sườn của hắn đã bị gãy mấy cái.
Nhưng hắn vẫn không thể lớn tiếng thì thầm rằng mình đánh người không thành, mà lại bị người ta đánh.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là sĩ diện bá vương Yêu giới của hắn đã bị người ta ném xuống giẫm đạp sao?
Hắn oán hận lẩm bẩm vài câu, sau đó đối diện với ánh mắt quan tâm của muội muội nhà mình, Nguyễn Khương vẫn rất khí phách vỗ ngực.
Nói là vết thương nhẹ, cam đoan lần sau sẽ chú ý an toàn.
Nguyễn Nhuyễn bán tín bán nghi đi tới cửa, nàng lại quay đầu nhìn Thất ca tiếp tục nằm trong chăn, nàng tiến tới hỏi nhỏ bên tai Thẩm Ân: “Làm sao để một người có thể tự ngã sưng mặt sưng mũi như vậy?”
“Người thường đương nhiên là không thể.
Có lẽ Thất điện hạ, có thiên phú dị bẩm.” Người đàn ông có công lao và danh tiếng tiềm ẩn áp sát và nói linh tinh bên tai thiếu nữ, sau đó hờ hững mỉm cười.
Chớp mắt đã hơn nửa năm, Yêu giới không chia bốn mùa, trên núi vẫn hoa lá sặc sỡ như cũ, nơi nơi đều là cảnh xuân.
Trải qua một thời gian dài cân nhắc, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy Thẩm Ân hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tìm phu quân của mình.
Dáng người đẹp trai, dịu dàng, quan tâm, trừ thân phận hơi thấp bé ra, thì những thứ khác không có chỗ nào để bắt bẻ.
Chàng nói mình là thần tiên tản mạn, không cha không mẹ, bốn biển là nhà.
Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy không hề gì, dù sao nàng có tiền lại có quyền, cũng không thiếu chút của cải kia của chàng.
Nếu bản thân cảm thấy hai bên đã ổn, nàng lập tức muốn tìm một cơ hội nói với phụ quân.
Mỗi lần sắp đến bên cạnh, không phải Yêu Vương đột nhiên có chuyện phải làm, thì chính là các huynh của nàng có chuyện muốn tìm nàng, cho nên vẫn luôn không tìm được thời cơ thích hợp.
Không ngờ chuyện này, lại bị phá vỡ bởi trường hợp nàng không thể ngờ đến được.
Ngày đó vốn dĩ nàng muốn đi tìm Thẩm Ân, nhưng không tìm thấy chàng ở trong hoàng cung.
Nghe người trong cung nói chàng vội vàng đi ra ngoài, giống như là có chuyện gấp gì đó.
Thường ngày vào lúc này, Thẩm Ân nên chải lông cho nàng.
Không lên tiếng chào hỏi đã bỏ chạy, ở Yêu giới có thể xảy ra chuyện gì khiến chàng nóng lòng như vậy? Nguyễn Nhuyễn rất tò mò, suy cho cùng dáng vẻ của Thẩm Ân là gặp biến cố cũng không sợ hãi.
Thử tìm ở bên ngoài hoàng cung một vòng, thật sự đúng là để cho nàng tìm được.
Nhưng không phải có một mình Thẩm Ân, trước mặt chàng còn có một tiểu yêu, hai người đang nói chuyện.
Vô tình nghe lén được nội dung của cuộc nói chuyện, Nguyễn Nhuyễn muốn đi xa hơn một chút để đợi chàng đi tới.
Nhưng một câu nói trước khi nàng nhấc chân lên đã khiến nàng dừng lại trong chốc lát, do dự ở lại.
Nàng nghe được tiểu yêu đó nói không ngăn cản, lời thề son sắt muốn lật đổ Thiên giới.
Hơn nữa giọng nói thẳng thắn đó rất dễ nhận ra, cho dù không tới trăm năm, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ nhớ như in.
Là người thần bí ở trong núi mượn thể xác của yêu tinh hoa, muốn đưa nàng đi.
Che giấu cơ thể, Nguyễn Nhuyễn nghe được gần hết cuộc nói chuyện, nỗi kinh ngạc trong lòng nàng càng lúc càng lớn.
Hóa ra Thẩm Ân là người của Giao Long tộc, chẳng trách nàng chưa từng nhìn thấy nguyên hình của chàng.
Mỗi lần nói tới, đều luôn là bị thay đổi chủ đề.
Nang cho là nguyên hình của người đàn ông này quá xấu xí, cho nên chàng mới không dám để nàng xem.
Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Người đến tìm chàng cũng là người của Giao Long tộc, muốn thuyết phục chàng dẫn dắt người trong tộc còn sót lại giết lên trời, chấn hưng Giao Long nhất tộc.
Chỉ dựa vào một chút năng lực của bọn họ đương nhiên là không đủ, thế nhưng lại dám tìm cách trên đầu của Yêu tộc.
Muốn sai Thẩm Ân khống chế ái nữ của Yêu Vương, sau đó tiến tới sai khiến hoàng tộc của Yêu tộc xung phong vì bọn họ.
Cách này thật sự rất tốt, nhưng nó nhất định sẽ không thể thành công được.
Nguyễn Nhuyễn mím môi, xoay người muốn trở về hoàng cung tìm phụ quân của mình.
Nào ngờ nàng vừa xoay người, tiểu yêu kia lại đột nhiên chạy tới bên cạnh nàng, làm Nguyễn Nhuyễn giật mình.
“Tiểu công chúa nghe ngóng ở góc tường lâu như vậy, bây giờ muốn đi, có phải đã muộn rồi hay không?” Người kia chặn đường rời đi của nàng, nàng ta vừa nói xong đã muốn ra tay, nhưng lại bị một tia linh lực nhấc lên mấy mét.
Tiểu yêu kia dùng ánh mắt không thể tin nhìn người đàn ông có vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên kia, xung quanh tiểu yêu đã bị hắc khí bao phủ, cắn răng chất vấn: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn vứt bỏ người trong tộc, mặc kệ ta sao? Đừng quên, ngươi được sinh ra từ hoàng tộc của Giao Long!”
Người đàn ông bị chất vấn cũng không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn quan sát toàn thân tiểu hồ ly, xác nhận rằng nàng không bị thương, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Ta không có phụ thân không có mẫu thân, cũng không hề có người cùng tộc.”
“Lần trước đã để cho ngươi chạy, lại còn dám chạy đến Yêu Giới láo xược.
Lúc này nếu không tiêu diệt Nguyên Thần của ngươi, sợ là ngươi sẽ không ngừng?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt đen láy dần dần biến thành con ngươi có màu sắc kỳ lạ, chàng động thủ nhanh chóng và quả quyết.
Thần hồn trong cơ thể của tiểu yêu không kịp chạy trốn đã bị bắt, từng chút từng chút bị kéo ra ngoài.
Ý thức của tiểu yêu hỗn độn ngã nhào trên đất, thần hồn mạo hiểm giãy giụa khỏi hắc khí nhưng không