Edit: Richal
Beta: Richal
-----o0o-----
"Định đi đâu?"
Sâu trong thâm tâm Quý Ly run lên... Bởi khi Phó Bạc Thành nói ra những lời này đã không còn khí thế mạnh mẽ vững vàng thường ngày, mà thay vào đó là ủy khuất, khổ sở đang cố đè nén lại.
Giống như sợ cậu sẽ rút tay ra, rời đi tầm mắt của anh.
Trong lòng Quý Ly có chút biến hóa...
"Em... Em đi vệ sinh một lát."
Quý Ly nói dối càng làm cho Phó Bạc Thành thêm khẩn trương.
"Em gạt anh."
Khẩu khí oán giận của Phó Bạc Thành làm Quý Ly luyến tiếc rời đi, cậu đang định xoay người lại thì bị Phó Bạc Thành giữ chặt.
"Không có lừa anh."
Quý Ly không giãy giụa, chậm rãi đẩy tay Phó Bạc Thành ra nhưng không thành.
"Lăng Thành..."
Phó Bạc Thành lúc này đã đổi tư thế, ngồi ở trên giường.
"A? Làm sao?"
"Em... Là của anh!"
Phó Bạc Thành trịnh trọng nói ra làm Quý Ly có chút không tiêu hóa nổi.
Mấy tiếng ong ong trong đầu vang lên, đôi mắt cậu co rụt lại.
Phó Bạc Thành đang nói cái gì vậy?
"Anh... Anh nói cái gì?"
Miệng lưỡi Quý Ly tạm thời đình chỉ hoạt động, cái cảm giác thắng lợi này làm cho cả người Quý Ly tê dại.
"Lăng Thành... Em là của anh."
Phó Bạc Thành nói xong, tay vẫn như cũ không hề buông ra ngược lại còn kéo mạnh Quý Ly về phía anh.
Cả người Quý Ly trực tiếp ngã xuống lồng ngực Phó Bạc Thành. Mười ngón tay đan vào nhau, cơ thể dính sát không chút kẽ hở.
Quý Ly bắt đầu hít thở không thông.
Ngã vào trong lòng ngực Phó Bạc Thành, đôi mắt không cách nào trốn tránh buộc phải nhìn Phó Bạc Thành đang thâm tình nhìn chính cậu.
"Anh... Anh có biết mình đang nói... Ngô!"
Đôi mắt Quý Ly mở lớn, bởi vì Phó Bạc Thành thế mà lại chủ động hôn cậu.
Một tay Phó Bạc Thành nắm lấy tay Quý Ly, tay còn lại giữ lấy ót Quý Ly gia tăng lực đạo hôn lên đôi môi mình mong ước bấy lâu.
Quý Ly đối với kết quả này không kịp đề phòng.
Cậu thắng rồi nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
Sự xâm chiếm mạnh mẽ đầy ướt át làm Quý Ly cảm giác rõ ràng hơn bao giờ hết
Quý Ly rốt cuộc lấy lại lý trí, đẩy Phó Bạc Thành ra.
"Em muốn yên lặng một mình."
Quý Ly gỡ ngón tay Phó Bạc Thành ra, xoay người lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
"Lăng Thành!"
Phó