Trong hình là khung cảnh văn phòng được bài trí gọn gàng, thư ký nhỏ đang ngồi tại chỗ, nghiêm túc nhìn cô.
- Đường tỷ, công ty của chúng ta đã đưa ra lời giải thích về nguyên nhân mà cốt truyện của thế giới nhiệm vụ thay đổi, lý do chính là nằm ở người thực thi cuối cùng, Lục An An.
Lục An An? Đường Ngọc Phỉ bất giác nắm chặt tay, tất cả nghi vấn trong đầu xâu chuỗi vào với nhau, hết thảy đều được sáng tỏ.
Lẽ ra ngay từ đầu cô nên nghĩ tới chuyện này rồi, chỉ có người chấp hành mới làm ảnh hưởng tới vận mệnh của nhân vật trong thế giới nhiệm vụ, gây ra sự sai lệch so với quỹ đạo đã định.
Vốn dĩ cô hành sự rất cẩn thận, cho nên chuyện xảy ra như vầy cũng chỉ có thể là do Lục An An.
- Mail trong máy tính của nguyên chủ, là do cô ấy gửi sao?
Tuy rằng biết đáp án, nhưng Đường Ngọc Phỉ vẫn nghiêm giọng hỏi, lúc cô ngước mắt lên, thư ký nhỏ dường như nhìn ra được cả sự lạnh lùng vô hạn ẩn chứa.
Dưới ánh mắt cực kì căng thẳng của Đường Ngọc Phỉ, thư ký nhỏ gật gật đầu.
Đường Ngọc Phỉ a lên rồi cười lạnh một tiếng, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô dần dần bình tĩnh lại, trên gương mặt không thể nhìn ra cơn bão táp sóng gió nào.
Trong màn đêm tối tăm, đôi mắt của Đường Ngọc Phỉ đặc biệt lóe sáng, cô lặng lẽ nhìn qua ánh quang huyễn hoặc.
- Chuyện cấp bách mà huyễn thế nói, là gì?
Thư ký nhỏ có chút lo lắng nhìn Đường Ngọc Phỉ, nhưng cũng chậm rãi giải thích nguyên nhân và hậu quả của lỗ hổng trong nhiệm vụ này.
Quãng thời gian mà Lục An An tiến vào thế giới nhiệm vụ sớm hơn Đường Ngọc Phỉ, đó là lúc Giang Yển mất mẹ vào năm mười ba tuổi.
Giang Hạo đã bỏ mặc Giang Yển để tới nước Mỹ, còn Lục An An thì lấy thân phận bạn cùng lứa để nhân cơ hội tiếp cận hắn.
Nhưng cái chết của mẹ đã khiến cho Giang Yển chịu đả kích, hoàn toàn đóng kín nội tâm của mình lại, xa lánh mọi người, không chịu tiếp nhận ý tốt của người khác, hệt như một con nhộng bao vây bản thân từng tầng từng lớp.
Lục An An đã gặp rất nhiều trắc trở, cho nên cô ấy mới định thực hiện kế hoạch theo một cách khác.
Cô ấy cũng từng cố gắng sưởi ấm lấy Giang Yển, nhưng hắn đang thương tích đầy mình sao có thể giống với mấy đứa trẻ bình thường? Vì vậy, Lục An An đành tập trung vào việc chữa khỏi căn bệnh tâm thần cho hắn, giúp hắn có thể sống một cuộc sống bình thường.
Người duy nhất có thể đưa Giang Yển đi chữa trị đó là Giang Hạo, mấy năm trước Lục An An đã làm giả một lá thư, để Giang Hạo đưa Giang Yển vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng sau khi ra khỏi đó, trạng thái của Giang Yển lại càng tồi tệ, hành động ngày càng cực đoan, cuối cùng hắn ép Lục An An phải đến bờ vực bùng phát.
Vài năm sau Lục An An lại làm điều tương tự, cô gửi email thường xuyên hơn, nhưng lại bị công ty phán định thất bại rồi thoát ra khỏi thế giới nhiệm vụ.
Thứ mà huyễn thế muốn chỉ là kết quả, chứ không cần người chấp hành báo cáo quá trình.
Nhưng cô ấy cũng không ngờ, email đó lại để lại nhiều nguy hiểm tiềm tàng cho Đường Ngọc Phỉ như vậy.
- Lục An An bây giờ đang ở đâu? Để tôi kết nối với cô ấy.
Giọng điệu của Đường Ngọc Phỉ nghe không ra chút cảm xúc nào.
Thư ký nhỏ gật gật đầu.
- Lục An An vẫn còn đang ở viện điều dưỡng, cô ấy sẽ đồng ý kết nối.
Đồng thời, trọng tài đầu não của công ty đã vào cuộc để theo dõi, những cuộc trò chuyện tiếp theo của hai người sẽ được đưa làm căn cứ để phán quyết.
Giọng nói vừa dừng, hình ảnh 3D trước mắt liền hiện lên, đã biến thành một viện điều dưỡng khung cảnh xa hoa.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, bãi cỏ được cắt tỉa sạch sẽ xanh mướt, cách đó không xa là hồ nước trong xanh hiền hòa.
Gió nhẹ thoang thoảng, trên mặt hồ xuất hiện những con sóng vảy cá, cỏ cây cúi rạp mình.
Bên cạnh là một chiếc dù che rất lớn, có người phụ nữ nằm trên ghế mặc chiếc váy dài trắng phong cách kiểu Châu Âu, làn váy rộng buông thõng xuống, tia sáng chiếu tới một góc tỏa ra ánh huỳnh quang chói mắt.
Người phụ nữ đó ngẩng đầu nhìn cô, mái tóc dài khẽ cong chạm lên gương mặt trẻ thơ của cô, tăng thêm vài phần quyến rũ.
- Đường Ngọc Phỉ.
Lục An An gật đầu với cô, không có ý định đứng dậy khỏi ghế.
Hai người vốn đang ở trong mối quan hệ cạnh tranh, Lục An An cũng không xin lỗi cô nhiều.
- Lục An An, đây là năng lực của người đứng thứ hai huyễn thế sao?
So với sự lãnh đạm của Lục An An, khóe môi của Đường Ngọc Phỉ cong lên một đường giễu cợt, giọng điệu cũng không được tốt lắm.
Lục An An hơi nhíu mày, dường như không ngờ Đường Ngọc Phỉ sẽ nói năng hung hãn như vậy, vì thế cô ấy nhàn nhạt giải thích nói.
- Mỗi một nhân viên chấp hành ở huyễn thế đều có phương pháp riêng, tôi không cho rằng cách làm của mình có vấn đề.
Tình trạng của Giang Yển vốn rất đáng lo ngại, tốt hơn hết vẫn nên để hắn được trị liệu chuyên nghiệp.
- Đó là cách cô hiểu kịch bản này sao? Căn bệnh này không nên từ bỏ việc trị liệu, hắn chỉ có thể mãi mãi ở nơi bệnh viện tâm thần đó, chuyện này với bi kịch ban đầu có khác nhau gì không? Vậy thì tại sao còn phải cần người chấp hành tham gia chứ?
Đường Ngọc Phỉ cười nhạo một tiếng, rũ mắt nhìn nữ nhân nằm trên ghế, ánh mắt khinh miệt.
- Tôi rất hoài nghi, rằng làm sao mà cô có thể đạt được tới vị trí này?
Trên gương mặt của Lục An An lộ ra một tia bất mãn, cuối cùng phải ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào cô nói.
- Đường Ngọc Phỉ, tôi đã dựa vào sự nỗ lực của mình để từng bước leo lên, cho dù cô có từng là CEO đứng đầu của huyễn thế, thì tôi cũng sẽ không khoan dung với cô đâu.
- Giang Yển không còn là người bình thường nữa, tôi đã thử các cách khác nhau rồi, nhưng chúng đều không có tác dụng, lựa chọn của tôi chính là phương án tốt nhất sau khi cân nhắc kĩ càng.
- Lục An An, Giang Yển chỉ là nạn nhân thôi.
Ở thế giới đó, hắn là người bằng xương bằng thịt, sẽ vui, sẽ buồn, sẽ tức giận.
Cô không phải là thần, nên cũng chẳng thể định đoạt được vận mệnh của hắn, nhiệm vụ thất bại cũng không phải cái cớ vì cô chưa thể cứu rỗi được hắn.
Vẻ mặt Đường Ngọc Phỉ không buồn không vui, ánh mắt bình tĩnh, nhìn Lục An An nói.
- Cho dù bị tước đoạt hết tình thương, đứa nhỏ này vẫn luôn nhiệt tình và tin tưởng vào cuộc đời.
Ít nhất thì tôi cũng đã nhìn thấy được điểm sáng của cậu ấy, cũng từng có tự tin rằng mình sẽ thay đổi được nghịch cảnh của cậu, nhưng hết thảy lại bị một lá thư của cô phá hư tới không còn.
- Cô có biết tại sao bản thân sẽ mãi mãi không thể vượt qua tôi hay không? Bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ về bọn họ bằng sự đồng cảm, bỏ qua điều mà họ luôn muốn, cô chẳng qua chỉ cho đi thứ mà mình cảm thấy tốt nhất thôi.
Sắc mặt của Lục An An