Hiệu suất làm việc của mẹ Đường rất nhanh, đã sắp xếp đủ mọi chuyện thay Đường Ngọc Phỉ hẹn trước sân bãi tổ chức buổi tiệc âm nhạc cá nhân.
Sáng sớm, hai mẹ con liền quàng tay nhau thắm thiết ra ngoài, đích đến là một quán hòa nhạc nhỏ ở trung tâm thành phố.
Địa điểm mà Đường Ngọc Phỉ muốn chọn, là nơi khiến cô có thể solo mà không quá trống trải.
“Con gái cưng, nơi này hình như hơi nhỏ thì phải? Con đã muốn tổ chức concert, vậy sao không chọn quán nhạc lớn ở nội thành đi.” Mẹ Đường sợ Đường Ngọc Phỉ chịu thiệt, bà nhìn quán nhạc nhỏ này chỉ chứa được khoảng mấy trăm người mà cau mày buồn bực nói.
“Mẹ, con cũng đâu phải nhà diễn tấu , có ai đến xem đâu mà.” Đường Ngọc Phỉ có chút dở khóc dở cười, nghĩ đến lúc đó toàn trường quay, ghế xem diễn tấu trống không thì chả phải cô lúng túng xấu hổ muốn chết sao?
Nhưng mẹ Đường là kiểu fangirl mù quáng, bà không đồng ý nói: “Đứa ngốc này, người nào mà không biết con gái cưng của mẹ bảy tuổi đã được khen thưởng toàn quốc là thiên tài đàn vi-ô-lông chứ ? Hôm đó, mẹ sẽ phát đầy thiệp mời, cho dù thế nào dựa vào danh tiếng nhà họ Đường, bọn họ cũng phải tới ủng hộ sân khấu của con thôi.”
Đường Ngọc Phỉ vội vàng lắc đầu, cô sợ mẹ Đường nói được làm được: “Mẹ, con tổ chức buổi hòa nhạc không phải để nổi tiếng mà vì một người.
Mẹ không những không được phát thiệp mời mà còn phải thay con dọn dẹp chỗ ngồi.”
“Vì ai?” Mẹ Đường nhảy dựng lên, ánh mắt dò xét, không dám tin hỏi: “Có phải vì thằng nhóc nhà họ Thẩm kia không? Con thích nó thật hả ?”
Thế là, Đường Ngọc Phỉ xấu hổ đỏ mặt gật gật đầu: “Mẹ à, chuyện này mẹ phải giữ bí mật cho con, mẹ cũng đừng nói với ba nha.”
Hoảng hốt nhìn dáng vẻ xấu hổ của con mình, khuôn mặt mẹ Đường thay đổi liên tục, sau cùng cũng đành đồng ý.
Dù sao, Đường Ngọc Phỉ có nói gì thì ba mẹ cũng vô tri ủng hộ, nhưng điều kiện kiên quyết là thằng nhóc nhà họ Thẩm kia cũng phải biết điều.
Dù sao thì theo suy nghĩ của mẹ Đường, thằng nhóc kia phải may mắn lắm mới được con bà để mắt tới
Đường Ngọc Phỉ từ trong quán hòa nhạc bước ra, thấy thời gian đã không còn sớm.
Bây giờ, cô trở về làm bento cho Thẩm Thủ Ý cũng không kịp, mà gặp mẹ Đường đang hăng hái dẫn đầu muốn kéo con gái đi dạo phố mua sắm đồ.
Bất đắc dĩ, Đường Ngọc Phỉ không thể làm gì khác chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Dù Thẩm Thủ Ý trước giờ luôn ăn bento do cô làm, thì thỉnh thoảng cũng nên ăn ngoài cũng không sao nhỉ?
Nghĩ như thế, Đường Ngọc Phỉ vung tay lên, mạnh dạn nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố đi mẹ.” Thế là, hai mẹ con hào hứng đi đến tòa nhà Thương Thành cách đó không xa.
Khoảng 12 giờ trưa, trong phòng làm việc tầng cao nhất tòa nhà Thẩm thị, Thẩm Thủ Ý đang ngồi ở bàn làm việc, hai ngón tay gõ lên bàn theo tiết tấu từng nhịp lên xuống.
Đêm hôm đó ngày giỗ của mẹ, đối với người ăn uống và làm việc nghiêm túc như anh suy nghĩ trằn trọc mất ngủ.
Anh thật sự nghĩ không ra tại sao Đường Ngọc Phỉ lại biết ngày giỗ của mẹ anh, đồng thời còn đến cúng viếng cho mẹ anh.
Diễn đàn truyen5zz.com
Là người của họ Đường nói cô ấy tới ? Không thể nào, người của họ Đường làm sao biết được.
Chẳng lẽ là ông nội nói riêng cho cô ấy biết ? Dựa theo tình tình của Đường Ngọc Phỉ thì dù có biết cô ấy cũng không cần phải tới.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy đều tới viếng thăm.
Thẩm Thủ Ý suy nghĩ cả trăm lần cũng không lý giải nổi, trong lòng càng ngày càng rối rắm, hình như vẫn còn cảm giác độ ấm cánh tay của Đường Ngọc Phỉ khi cô ôm anh.
Cuối cùng, anh chỉ có thể ép buộc bản thân mình đi ngủ.
Ngày hôm sau, anh đến tập đoàn họ Thẩm với đôi mắt thâm đen.
Không thể phủ nhận, Thẩm Thủ Ý bởi vì sự kiện này mà đối với Đường Ngọc Ý có sự chú ý.
Anh cảm giác bản thân nghĩ xấu cô nhóc này quá rồi.
Dù tính nết cô nàng khiến anh khó chịu thì cô cũng chưa hề thích anh.
Hơn nữa, bản thân anh còn lớn tuổi hơn cô vài năm, cũng không nên cùng cô tính toán làm gì.
Đã thế anh còn có phần hẹp hòi từ chối bento cô nàng đem tới cả tháng trời.
Một mặt, anh định tìm cơ hội nói với ông nội hủy bỏ hôn sự, một mặt trong lòng Thẩm Thủ Ý mấy ngày nay có chút rầu rĩ nghĩ bản thân đã làm tổn thương cô nàng.
Cho nên trưa nay anh để bụng, dự định nếm thử bento cô nàng đưa tới, cũng không ngờ tới chờ tới tận tiếng đồng hồ cũng không thấy.
Đúng lúc suy nghĩ thì ban công có người gõ cửa, Thẩm Thủ Ý mừng rỡ nói: “Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa vào, ôm văn kiện nói: “Sếp Thẩm, ngài có văn thư hợp đồng đất đai gửi tới, cần ngài tự tay ký tên.”
Thẩm Thủ Ý gật đầu, cầm cây bút máy bên cạnh bóp tiền rồi ký tên xuống chỗ trợ lý chỉ định, rồi chờ trợ lý nói tiếp.
Trợ lý đem văn kiện thu lại, nói: “Tôi đi làm việc tiếp đây.”
“Đợi một chút.” Thẩm Thủ Ý nhịn không được gọi anh ta lại.
“Sếp Thẩm, ngài còn có chuyện gì khác sao?”
Thẩm Thủ Ý chớp mắt lưỡng lự tựa hồ có chút khó mở lời, căn nhắc tìm từ nói: “Cô nàng nhà họ Đường, ngày hôm nay không đến à?”
Trợ lý có chút khó hiểu nói: “Không có ạ.
Sếp Thẩm, ngài có việc tìm cô ấy sao?”
“Cũng không có việc gì.” Biết được ngày hôm nay cô không có đem bento tới, Thẩm Thủ Ý im lặng một lát, chẳng biết trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm hay là khó chịu, ngược lại thuận miệng nói: “Pharos ở nơi nào rồi?”
“Ở phòng nghỉ dưới lầu ạ.”
“Nó gần đây thích ở chỗ này ?” Sao mỗi lần hỏi thăm đều thấy nó ở phòng nghỉ vậy?
Trợ lý nhịn không được nhiều chuyện nói: “Tôi thấy Pharos chắc là chờ cô Đường rồi.
Ngày giỗ bà Thẩm, tôi có để cô Đường ở đó nghỉ ngơi một chút.
Pharos hình như rất thích cô ấy, còn muốn tha đôi dép cô ấy nữa chứ!” Giọng trợ lý có vẻ chua xót nói.
Anh ta mất 2 năm lấy lòng con Labrador mà người ta còn không thèm nhìn anh ta một cái, nhịn không được trong lòng có chút đố kị, thầm nghĩ lẽ nào ngay cả chó cũng đều thích cô gái đẹp ư?
Thẩm Thủ Ý giật mình, lập tức xua tay nói: “Không có việc gì nữa, cậu đi làm việc đi.”
Trợ lý không nghi ngờ gì mà gật đầu.
Anh ta đang tính đi ra ngoài thì đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu thuận miệng hỏi một câu: “À đúng rồi sếp Thẩm, ngài ăn cơm chưa?”
“… Ăn rồi.”
Nghe được tiếng đóng cửa phòng, Thẩm Thủ Ý thời dài, anh ngồi dựa vào ghế.
Nghĩ đến lời trợ lý vừa nói, anh không nhịn được mà cười khổ.
Khó có dịp, chờ bento cho riêng anh.
Vậy mà lại có thể không tới ư? Xem ra trưa nay anh phải đói bụng rồi.
Anh có thể nghe ra được trong lời nói của