Đường Ngọc Phỉ đoán không sai, thừa dịp Thẩm Thủ Ý không ở Trung Quốc, Thẩm Tắc Hành đã bắt đầu gây rối dự án của khu đất.
Anh ta mua chuộc những người trên công trường và lên kế hoạch tạo ra một vụ tai nạn chết người.
Nếu trong quá trình tiến hành dự án có tai nạn chết người, cùng với sự thúc đẩy của Thẩm Tắc Hành ở phía sau, dựa vào các phương tiện truyền thông và sức mạnh của dư luận chắc chắn sẽ gây ra một sự náo động trong xã hội.
Đến lúc đó, dưới áp lực thì dưới áp lực của dư luận sẽ ép Thẩm Thủ Ý phải tạm dừng dự án, và giá trị của nó sẽ liên tục giảm xuống sau nhiều lần bị trì hoãn và công kích.
Ở trong mắt người khác nó chỉ là một thứ mất giá trị, nếu Thẩm Thủ Ý vẫn muốn giữ lại nó mặc kệ ý kiến mọi người thì đó là điều không thể.
Nếu Thẩm Tắc Hành không chiếm được thì anh ta đã nghĩ đến chuyện hủy hoại nó, lúc đó những mảnh đất có hàm lượng vàng lớn này cũng chỉ được bán đấu giá với giá rất thấp.
Chỉ là khi anh ta bắt đầu có những suy nghĩ viển vông đó, lại không ngờ rằng Thẩm Thủ Ý đã bí mật phái người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.
Anh ta cho rằng Thẩm Thủ Ý đã đến Mỹ nên tay anh sẽ không với được ở đây, nhưng anh ta không nghĩ rằng đây là một cái bẫy đã được chuẩn bị từ lâu, Thẩm Thủ Ý đang chờ anh ta chủ động nhảy vào .
Tên công nhân nhận tiền bị bắt quả tang tại chỗ khi đang cố tình làm hư giàn giáo, Thẩm Thủ Ý đang “tìm hiểu nguyên nhân” thì phát hiện em trai mình có liên quan đến việc này, thế là Thẩm Tắc Hành cũng khá “may mắn” bị bắt và tiếp nhận điều tra.
Trong phòng làm việc của Thẩm Thị, Đường Ngọc Phỉ đang ngồi trên chiếc ghế mà Thẩm Thủ Ý đặc biệt làm riêng cho cô, ngó đông ngó tây đầy chán nản.
Khi Thẩm Thủ Ý đang nghiêm túc làm việc, ánh mắt tràn đầy sự tập trung và kiên định, đôi môi mỏng hơi mím lại, lông mày lúc thì nhăn lại, lúc thì lại giãn ra.
Người ta thường nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, Đường Ngọc Phỉ cứ vài phút lại chạm vào tai nghe của anh, hoặc nắm lấy bàn tay xinh đẹp của anh không chịu buông ra, nhìn những dòng chữ vàng mỏng được viết một cách trôi chảy dưới ngòi bút của anh, cô không ngừng ca ngợi.
Diễn đàn truyen5zz.com
Bị quấy rầy quá nhiều, cuối cuối cùng Thẩm Thủ Ý chịu nổi nữa, tháo tai nghe xuống rồi xoa mi tâm, vô cùng bất đắc dĩ nói với cô: “Nếu em quá chán thì không cần cưỡng ép bản thân ở cùng anh, anh sẽ bảo trợ lý dẫn em đến phòng nghỉ để chơi.
“
“Không, em muốn ở đây với anh, em sẽ không đi đâu hết.” Ngay lập tức Đường Ngọc Phỉ trở nên ngoan ngoãn.
“Vậy em ngoan ngoãn đợi anh xử lý xong đống hồ sơ này, không nên quấy rầy anh nữa.” Thẩm Thủ Ý thở dài, một câu nói nặng lời anh cũng không nỡ nói với cô.
“Chú Thẩm à, đừng cau mày, nhanh già lắm.”
Đường Ngọc Phỉ vừa trêu chọc anh vừa vuốt ve đôi lông mày đang nhíu lại của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thẩm Thủ Ý nắm tay cô, giọng điệu đe dọa hỏi: “Em gọi anh là gì?” Bây giờ anh đang rất quan tâm đến tuổi tác của mình, vừa nghe đến hai từ “chú”*, trán anh không khỏi nhảy dựng lên, cỏ vẻ anh rất không hài lòng.
*: trong tiếng trung “chú” là “thúc thúc (叔叔 )”.
Sớm biết điều này thì lúc trước anh đã không cùng cô ấy nói những lời đó, để bây giờ cô ấy cứ luôn trêu chọc anh, Thẩm Thủ Ý đau đầu nghĩ.
“Anh không thích em gọi anh là chú, vậy muốn em gọi anh là gì? Bác Thẩm?” Đường Ngọc Phỉ cố ý khiêu khích anh, sắc mặt Thẩm Thủ Ý càng ngày càng đen, nhưng mi mắt cô lại cong cong tràn đầy ý cưới.
Sao trước đây cô không phát hiện việc chọc giận người có tính tính tốt như Thẩm Thủ Ý thú vị đến nhường nào chứ? Đúng là có cảm giác thành công!
Thẩm Thủ Ý không nói lời nào, bụm miệng cô lại, ngăn cản cô tiếp tục nói những lời nhàm chán: “Còn hơn những chuyện này nữa, vẫn cứ gọi là anh Thẩm đi.”
“Anh nào chứ?” Đường Ngọc Phi rung đùi đắc ý, cố ý hỏi tiếp.
Thẩm Thủ Ý: “…..”.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra khiến cả hai đều giật mình.
Thẩm Thủ Ý lập tức thu tay lại và “nhìn chằm chằm” về hướng cửa với vẻ mặt không vui.
Pharos dẫn đầu đi vào qua khe cửa, vui vẻ nhảy vào trong vòng tay của Đường Ngọc Phỉ, để lại trợ lý ở cửa với vẻ mặt hoang mang.
Anh biết mình thất lễ, nhưng không thể không vào vì xảy ra chuyện lớn rồi!
Trợ lý nhanh chóng cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy, lo lắng nói: “Thẩm tổng, phu nhân đã đến đây, đang ở dưới đại sảnh nhất quyết muốn gặp anh.”
Phu nhân trong miệng của anh ta là mẹ ruột của Thẩm Tắc Hành – Trác Hân.
Bởi vì Thẩm Tắc Hành bị bắt để điều tra, bà ta trực tiếp chạy đến Thẩm Thị gây ầm ĩ, bây giờ bà ta còn đang khóc lóc om sòm ở dưới đại sảnh, la hét đòi gặp Thẩm Thủ Ý.
Khiến những việc xấu trong nhà họ Thẩm lan truyền hết ra bên ngoài.
Thẩm Thủ Ý sớm đã lường trước điều đó, nhẹ nhàng nói: “Để bà ta lên.”
“Có cần em tránh một lúc không?” Đường Ngọc Phỉ ân cần hỏi.
“Em đợi anh một lát là được.”
Ngay sau đó, âm thanh của giày cao gót trên nền đá cẩm thạch vang lên, ngày càng gần hơn, độ vang của nó cho thấy chủ nhân nó có bao nhiêu tức giận.
Đường Ngọc Phỉ khóe miệng giật giật, tiếp tục cúi đầu trêu chọc Pharos.
Trác Hân với khuôn mặt trang điểm đậm hổn hển đi đến, đẩy cửa văn phòng ra rồi tức giận bước vào, như thể muốn đấu tay đôi với anh.
Bà ta hoàn toàn không để ý tới Đường Ngọc Phỉ và trợ lý của anh đang có mặt, chỉ thẳng vào Thẩm Thủ Ý, giọng điệu the thé: “Thẩm Thủ Ý, mày có ý gì, Tắc Hành là em trai của mày, này đừng có khinh người quá đáng!”
Trác Hân đương nhiên biết những gì Thẩm Tắc Hành đã làm, nhưng bà ta vẫn ra vẻ “cây ngay không sợ chết đứng” không chút áy náy.
Bà ta vốn tưởng rằng đưa Thẩm Tắc Hành ra ngoài chỉ cần ba hai câu là xong, nhưng ai biết đồn cảnh sát lại khó chơi, tuyệt nhiên không chịu thả người.
Bà ta biết ngay đó là ý của Thẩm Thủ Ý, cho nên ngay lập tức chạy đến Thẩm Thị gây náo loạn.
“Cậu ta đã phạm phải sai lầm, theo lý nên giao cho đồn cảnh sát xử lý.” Trái ngược với bà ta, Thẩm Thủ Ý lại có thái độ rất thản nhiên, nhẹ giọng nói.
“Nó làm sai cái gì? Mày có bằng chứng không? Ai cho mày vô duyên vô cớ bắt người?”
“Có phải cậu ta làm hay không, sở cảnh sát sẽ sớm báo cho tôi, bà vội cái gì?” Thẩm Thủ Ý ngước mắt, cười nhưng không cười.
Trác Hân bị lời nói làm cứng miệng, ngay lập tức vẻ mặt bà