Ba giờ chiều, mặt trời dần dần lặn về phía tây, xen lẫn với tiếng vĩ cầm từ cửa sổ một tầng nào đó của tòa nhà trung tâm.
Âm nhạc bắt đầu trở nên tao nhã và dễ chịu, chưa một vài phút nó đã thay đổi một cách đột ngột, trở nên thô cứng khó nghe, khó nghe giống như tiếng ma quỷ thúc vào tai, các cửa sổ xung quanh ngay lập tức đóng lại.
Đường Ngọc Phỉ cứ điềm tĩnh diễn tấu nửa giờ, sau đó mới buông đàn violon xuống, lấy máy trợ thính từ trên tai xuống, nhìn sang bác sĩ hồi phục chức năng ở bên cạnh với khuôn mặt đã nhăn nhó từ lâu.
Thấy cô cuối cùng cũng đã kết thúc, bác sĩ hồi phục thở phào, ngoáy lỗ tai tai và bất đắc dĩ nói rằng: “Ngón tay của cô không thể chịu đựng được việc luyện tập trong thời gian dài.
Tôi đã nói rồi tôi không thể đảm bảo rằng cô sẽ trở thành một nghệ sĩ vĩ cầm một lần nữa.”
“Mới có một tháng, tôi rất tự tin vào chính mình.” Đường Ngọc Phỉ cong ngón tay, thoải mái nói.
Khớp đầu tiên của ngón giữa và ngón áp út của cô bị tổn thương nghiêm trọng, dù đã ra viện được hai tháng nhưng cô vẫn cảm thấy đau âm ỉ.
Hiện tại cô ấy không thể lên dây diễn tấu như bình thường, mà ngay cả những bản nhạc cơ bản cũng có chút miễn cưỡng.
Diễn đàn truyen5zz.com
Nếu chỉ là nỗi đau, cô hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Nghe vậy, bác sĩ phục hồi chức năng nhìn cô không nói nên lời, có chút thương hại nói: “Có thái độ lạc quan là điều tốt.
Chỉ cần cô kiên trì tập luyện phục hồi chức năng mỗi ngày thì vẫn còn cơ hội.”
Đường Ngọc Phỉ liếc anh ta một cái, lại lặng lẽ cầm cây đàn violin lên một lần nữa, sắc mặt của giáo viên phục hồi chức năng thay đổi hoàn toàn, anh ta lập tức che lỗ tai với vẻ mặt đau khổ.
May mắn thay, hôm nay thời gian luyện tập đã hết, cửa phòng bị gõ vang, sau đó mẹ Đường đẩy cửa đi vào.
“Con gái đừng luyện tập nữa, hôm nay mẹ làm cho con một bàn đồ ăn ngon.” Mẹ Đường sợ con gái buồn bã vì chuyện ngón tay bị liệt của mình.
Trong thời gian này, mỗi ngày bà đều cẩn thận quan sát tâm trạng của con gái, cố gắng không nhắc đến đàn violon sợ rằng sợ con gái sẽ nghĩ quẩn trong lòng.
Nhưng điều bà không ngờ là con gái bà rất bình tĩnh, ngày nào cũng cười ha ha hoặc vui đùa, như không để tâm đến chuyện này.
Mẹ Đường không yên tâm, vẫn cảm thấy con gái đang giả vờ mạnh mẽ để không làm bà lo lắng nên càng thêm đau xót trong lòng.
“Việc phục hồi phục không thể vội vàng.
Nếu không được, mẹ đổi cho con bác sĩ khác.” Mẹ Đường vừa thay Đường Ngọc Phỉ cất đàn violon vừa vỗ vỗ vai an ủi cô.
Hai mẹ con hâm nóng tình cảm một chút rồi mới rời đi, để lại bác sĩ hồi phục với gương mặt già nua đầy tức giận vì bị khinh miệt.
“Mẹ, con hi vọng mẹ có thể giúp con sắp xếp buổi biểu diễn âm nhạc một lần nữa vào tháng sau.” Cô suy nghĩ rất lâu, thực sự cảm thấy mình không phải là người bỏ cuộc giữa chừng, mà phải là người hoàn hảo nhất.
Mẹ Đường vừa sửng sốt vừa lo lắng không biết hôm nay Đường Ngọc Phỉ bị cái gì kích thích: “Con yêu, chuyện biểu diễn âm nhạc không phải vội, bây giờ tay của con vẫn chưa hoàn toàn bình phục.”
“Không phải còn một tháng sao? Con có thể mà.” Đường Ngọc Phỉ cười cười an ủi mẹ Đường.
Cô rất kiên quyết, mẹ Đường thấy không thể lay chuyển được cô nên đành chấp nhận.
Sau khi Đường Ngọc Phỉ xuất viện, cha và mẹ cô đã đưa cô về nhà họ Đường, nói gì cũng không chịu để cô rời khỏi mí mắt họ một bước, Đường Ngọc Phỉ có chút dở khóc dở cười song cô cũng rất cảm động.
Cô biết cha mẹ Đường đã cho nguyên chủ rất nhiều tình cảm, nhưng đáng tiếc nguyên chủ lại không hiểu, phạm quá sai lầm khiến họ thất vọng.
Nhưng nếu cô đã đến, cô sẽ thay cô ấy hiếu thảo với cha mẹ Đường.
Điều khiến cho cô vui là, mỗi ngày Thẩm Thủ Ý đều đến thăm cô cô, nếu không cô sẽ lẻn chạy ra ngoài mất.
Trong phòng không bật đèn, Đường Ngọc Phỉ nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, trong lòng cô hơi xao động, lập tức mở mắt ra.
Thẩm Thủ Ý không biết trong phòng đang tối đen như mực, anh vừa mới đóng cửa lại thì bị hai cánh tay ôm lấy eo anh, đầu của cô gái nhỏ lười biếng dựa vào trong ngực anh.
“Hôm nay anh tới muộn hơn ngày hôm qua một giờ.” Đường Ngọc Phỉ ôm eo anh không chịu buông, giọng điệu như có hơi oán trách.
“Có chuyện gấp xảy ra cần phải xử lý, em không vui sao?” Giọng điệu của Thẩm Thủ Ý dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh chạm vào mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ.
“Không phải, chỉ là em rất nhớ anh.” Đường Ngọc Phỉ vùi mặt vào trong ngực anh hít thở, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người anh, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cô không biết Thẩm Thủ Ý dùng nước hoa gì, nhưng nó khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Diễn đàn truyen5zz.com
Trái tim Thẩm Thủ Ý dịu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhỏ, trầm giọng nói: “Ừm, anh cũng nhớ em.” Sau vụ tai nạn xe cộ, anh không còn cẩn thận, kiềm chế được nữa mà bắt đầu mạnh dạn bày tỏ tình yêu của mình.
Bởi vì anh đã học được cách trân trọng từng phút từng giây bên cô, và lời nên nói thì tuyệt đối sẽ không để ở trong lòng.
Hai người lặng lẽ đan ngón mười tay vào nhau, Đường Ngọc Phỉ kéo anh ngồi xuống, còn mình thì rúc vào ngực anh.
Thẩm Thủ Ý vòng qua vòng eo thon thả của cô bằng những động tác quen thuộc để tránh cho cô gái nhỏ trượt xuống.
Thẩm Thủ Ý thích yên lặng, Đường Ngọc Phỉ cũng không làm phiền đến anh, nên thật ra phần lớn thời gian hai người ở bên nhau cũng không nói nhiều, chỉ tận hưởng thời gian ở riêng của mình.
Đường Ngọc Phỉ luôn ngắm nghía khớp xương ngón tay của anh, tách từng ngón tay một rồi đan bàn tay nhỏ bé của mình vào, sau đó nắm chặt lấy nhau.
Chờ khi cô đùa nghịch mấy ngón tay đến chán rồi, lại đột nhiên xoay người đối mặt với anh.
Đường Ngọc Phỉ ở trong bóng tối nhìn cận cảnh khuôn mặt sạch sẽ của anh, dưới hàng lông mày thẳng tắp là đôi mắt màu hổ phách ấm áp kia luôn vô tư nhìn cô.
“Sao vậy?” Thẩm Thủ Ý bối rối hỏi.
“Anh định xử lý Thẩm Tắc Hành và Trác Hân như thế nào?” Trán của Đường Ngọc Phỉ ghé sát vào trán anh, hỏi.
“Sẽ khiến họ phải trả cái giá tương xứng.” Bây giờ khi nhắc đến hai người này, từ lâu giọng điệu của Thẩm Thủ Ý đã trở nên bình thản không chút gợn sóng, cứ như thể anh chỉ đang nói về một vấn đề không quan trọng.
Thực ra, Đường Ngọc Phỉ biết Thẩm Duy đã ly