Đường Ngọc Phỉ đang ngồi trước bàn dài, bên trên bày một bầu rượu cùng vài đĩa điểm tâm.
Chóp mũi quanh quẩn mùi rượu hoa cúc, còn cả mùi son phấn của nữ tử.
Cây trâm trên đầu nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, theo đó là nhiệm vụ và thông tin của nguyên chủ ở thế giới này.
Choáng váng qua đi, khóe miệng Đường Ngọc Phỉ giật giật hai cái, lại phải đi lấp hố cho người ta.
Nhìn qua thì cũng được đấy.
Là đích nữ duy nhất của phủ Tướng quốc, thân phận tôn quý, được mọi người sủng ái.
Nhưng sao lại không nói sớm, nữ nhi Tướng quốc này chỉ là một cái bao cỏ! Đường Ngọc Phỉ cúi đầu đánh giá bản thân mình, một chiếc váy trăm bướm vờn hoa đính thêm vô vàn hạt cườm hồng đỏ, chân váy đếm sơ sơ thôi cũng phải cả trăm con bướm.
Chất vải là Vân Cẩm loại thượng hạng, tay thêu cũng tinh xảo, điểm trừ duy nhất là quá khoa trương.
Diễn đàn truyen5zz.com
Màu sắc quá sáng, thiết kế quá dung tục, đúng là khiêu chiến tính thẩm mỹ của nàng.
Đường Ngọc Phỉ thở dài một hơi, cuối cùng cũng lên tinh thần xem xét hoàn cảnh hiện tại.
Tháng 10 cuối thu, vừa lúc hoa cúc đang nở, Chính Gia Đế tổ chức yến tiệc ở Ngự Hoa Viên, cùng triều thần ngâm thơ uống rượu.
Nhưng trong cung bí mật truyền ra, mục đích chân chính của yến tiệc lần này là tuyển phi cho Hoàng tử, cho nên các tiểu thư khuê các ai cũng trang điểm lộng lẫy, thề muốn lấy về tay cái chức này.
Trong Ngự Hoa Viên là một cảnh hòa thuận yên vui, nhưng trong lòng các nàng giấu tâm tư gì thì chẳng ai biết, mũi dao giấu ở trong chăn, sau lưng thì nói nhau người này trang điểm quá đậm, người kia quần áo quá khoa trương.
Thật ra chức vị Hoàng Tử phi, cũng chỉ có 3 người.
Dưới gối Chính Gia đế có 9 vị Hoàng tử, chỉ có Hoàng tử Sở Thanh của Hoàng Hậu quá cố đến nay vẫn chưa tuyển phi, Đại Hoàng tử Sở Hạo con trai của Nhàn phi và Tam Hoàng tử Sở Sóc con trai của Thục phi cũng còn bỏ trống vị trí chính phi, Cửu Hoàng tử Sở Đình tuổi còn nhỏ, những Hoàng tử khác đều đã có chính phi và về đất phong.
Trong ba người này, Đại hoàng tử Sở Hạo dã tâm bừng bừng, tính tình tàn nhẫn, năng lực xuất chúng nhưng tâm tình bất định, ngầm mượn sức không ít thần tử, còn có một đám quân sư phụ trợ.
Tam Hoàng tử Sở Sóc lại phong lưu thành tính, chỉ thích tầm hoa vấn liễu, người theo hắn không tính là nhiều.
Còn Thái tử Sở Thanh, chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của nàng.
Đường Ngọc Phỉ lật xem tư liệu của hắn, nhịn không được lại thở dài một hơi.
Đáng tiếc, kịch bản này không phải là kịch bản cung đấu, đời này Sở Thanh vô duyên với ngai vàng.
Mẫu thân ruột của hắn là Cảnh Đức Hoàng Hậu vì bị ám toán mà thân trúng kịch độc, bà liều chết mới bảo vệ được đứa nhỏ này nhưng cũng lìa xa nhân thế.
Ai ngờ thái y khám bệnh cho hắn lại phát hiện độc đã thấm vào cơ thể hắn từ lâu, sống không qua được 30 tuổi.
Chính Gia Đế giấu diếm chuyện này, lập hắn làm Thái Tử, nuôi hắn bên người tự mình dạy dỗ, hàng năm dùng dược liệu trân quý bồi bổ cơ thể cho hắn.
Thái Tử cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, từ nhỏ đã lộ ra tài năng tuyệt thế, ba tuổi biết làm thơ, bảy tuổi đã có thể phản biện cùng Thái phó, từng chữ như châu như ngọc.
Ban đầu, tất cả mọi người đều xem trọng Thái tử, ai ngờ sau 10 tuổi tinh thần hắn bắt đầu sa sút, biểu hiện từ đây không còn xuất sắc, 15 tuổi đòi dọn vào Đông cung, tự xây một tòa hành cung bên ngoài.
Nhưng thật ra hắn chuyển ra chỉ vì muốn dời mũi nhọn của mọi người.
Nhưng chỉ có Đường Ngọc Phỉ đọc qua kịch bản mới biết, Sở Thanh sau khi biết điều kiện sức khỏe của bản thân và lý do phụ Hoàng yêu quý hắn thì nản lòng thoái chí, vô tâm với ngai vàng.
Một người sống nay chết mai sao còn có thể để tâm đến quyền thế? Người đời đều nói Chính Gia đế tình thâm ý trọng với cố Hoàng Hậu, dốc lòng dạy dỗ Thái tử Sở Thanh, nhưng Đường Ngọc Phỉ và Sở Thanh đều biết đây chỉ là kế sách để kiềm chế các Hoàng tử khác của hoàng đế mà thôi, có thể có bao nhiêu tình cảm đây?
Sở Thanh sống không lâu, vô tâm với ngai vàng, vậy thì cùng hắn đi hết quãng đời còn lại là được.
Nhưng mà điều khiến Đường Ngọc Phỉ đau đầu là Sở Thanh đã sớm có người trong lòng rồi! Nữ chính Đồng Dương quận chúa là bạn từ bé của hắn, vốn là thanh mai trúc mã, lại mang theo hào quang nữ chính, theo kịch bản thì Sở Thanh yêu nữ chính này, đến chết cũng không hề thành thân.
Đáng tiếc, nữ chính thì phải ở bên nam chính, nam chính là người mà mọi người không coi trọng nhất – tam Hoàng tử.
Không sai, hắn mới người thông minh nhất trong số những người có dã tâm, dựa vào khả năng diễn xuất đỉnh cao mà lừa được tất cả mọi người, cuối cùng ôm trọn cả mỹ nhân cùng giang sơn.
Đây chính là câu chuyện tình yêu viên mãn, chỉ khổ cho nam phụ, phút cuối còn vì nữ chính mà giúp tam Hoàng tử lên ngôi.
Nhiệm vụ này không phải chưa có người từng nhận, nhưng ai ai cũng thất bại, ai ai cũng tỏ vẻ tên Sở Thanh này cưa hoài không đổ, thà giết thẳng vào cung cho hắn làm Hoàng đế còn hơn.
Quay qua quay lại, củ khoai nóng này lại ném vào tay nàng.
Sau khi xem xong tư liệu, Đường Ngọc Phỉ héo hon cả người, cảm thấy đầu âm ỉ đau.
Trên thực tế đầu nàng cũng rất đau, bời vì nguyên chủ bị người ta xui dại, mới nữ giả nam trang đi cưỡi ngựa ngã đụng đầu, hôn mê chừng nửa tháng, giờ vết thương tốt hơn chút thì đi xem náo nhiệt.
Bảo sao cứ có người nhìn chằm chằm đầu nàng, còn trào phúng che miệng cười.
Tuy nhiên Đường Ngọc Phỉ chưa từng để ý ánh mắt của người khác, lặng lẽ ngồi khoanh chân, kéo làn váy che lại.
Tướng Quốc phu nhân bên cạnh chú ý đến động tác của nàng, lo lắng thấp giọng hỏi: “Ngọc Nhi, đầu lại đau rồi hả?” Diễn đàn truyen5zz.com
“Không phải, chỉ là chân