Sau khi vào đầu đông, trời trở lạnh, muôn hoa tàn úa.
Đường Ngọc Phỉ ngày càng nhạy cảm với giá rét đã sớm mặc áo khoác rồi.
Từ sau khi trúng độc, cơ thể nàng ngày càng yếu, đôi tay lạnh băng, không chịu nổi gió lạnh, nếu dính một chút cả người sẽ khó chịu.
Bữa giờ Đường Ngọc Phỉ đều trốn ở trong phòng, ngồi bên cửa sổ ôm bếp lò sưởi ấm, phạm vi hoạt động không quá một mét tính từ bếp lò.
Còn sai Tuệ Nguyệt làm một cái nồi uyên ương, vui vẻ ngồi trong phòng ăn lẩu, miệng bóng đầy dầu mỡ.
Cách đây không lâu, nàng nhận được một tin vui: Đồng Dương quận chúa ốm rồi.
Nàng vui đến mức ăn thêm một chén cơm, ngủ cũng ngon hơn nhiều.
Hôm nay Đường Ngọc Phỉ còn đang ngủ nướng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tuệ Nguyệt la lớn: “Đại sự không ổn rồi tiểu thư ơi, Thái tử Điện hạ đi du hồ với Đồng Dương quận chúa rồi!”
Cái gì? Đường Ngọc Phỉ lập tức tỉnh ngủ bật dậy, nhíu mày hỏi: “Không phải nàng ta đang bị bệnh sao, sao lại cùng Thái tử du hồ?”
“Hạ nhân trong phủ được phái đi tìm hiểu tin tức đã trở về, nói Đồng Dương quận chúa ôm bệnh đến phủ Thái tử, một lúc sau hai người ra ngoài đi về phía hồ Minh Nguyệt……”
Đường Ngọc Phỉ tỉnh táo lại, tin tức thám tử thu được gần đây cho thấy Thiên Lý Thanh đang dần lạnh nhạt Đồng Dương quận chúa, chỉ có một lý do duy nhất nằm ở chén thuốc kia.
Xem ra chuyện này cũng gây ra một chút xích mích giữa họ, bây giờ nàng ta đang muốn dùng khổ nhục kế sao?
Dù sao cũng không thể để nàng ta đạt được mục đích, Đường Ngọc Phỉ rời giường, gọi Tuệ Nguyệt lại chải tóc thay đồ.
Cửa vừa được mở ra, cơn gió lạnh thấu xương ập tới làm nàng chùn bước, Đường Ngọc Phỉ run rẩy hắt xì, rụt cổ vào áo choàng như chú chim nhỏ, cả người ủ rũ.
Trời ạ, não của cô Quận chúa này có vấn đề rồi, trời này mà đi du hồ à, đến nàng còn không chịu nổi gió lạnh, Thiên Lý Thanh thì phải làm sao bây giờ? Hại nàng phải đi chịu lạnh chung.
“Tiểu thư, hay là thôi, chúng ta không đi nữa.” Ngay lập tức Tuệ Nguyệt đem áo choàng đến cho nàng, lo lắng nói.
Thôi? Thôi thế nào được mà thôi! Đường Ngọc Phỉ rúc người vào áo choàng, cắn răng: “Đi!”
Đoàn người vội vàng ra ngoài, nhung nhúc nối đuôi nhau đi về phía hồ Minh Nguyệt.
Trên mặt hồ êm ả, một con thuyền xinh đẹp lộng lẫy rẽ sóng từ từ trôi.
Nắng hôm nay không mạnh lắm, từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh như đang nhảy nhót làm lóa mắt người nhìn.
Vài chiếc lá khô bay bay bên hồ, cành cây khẳng khiu, im lặng đứng thẳng, bóng cây in xuống mặt hồ tựa như hai thế giới.
Nhìn từ xa, hồ Minh Nguyệt náo nhiệt ngày nào giờ lại có chút cô đơn.
Bên trong thuyền có vài chiếc bếp lò, cửa sổ chỉ mở một cánh nhưng vừa đủ để nhìn thấy phong cảnh trên mặt hồ, những hơi gió lạnh từ bên ngoài len lỏi vào cũng bị ấm áp từ lò sưởi hòa tan.
Thiên Lý Thanh đứng bên cửa sổ, thân người cao dài, trường bào màu trắng như tuyết phẳng phiu, bên ngoài khoác thêm áo màu đen thêu hình mãng, đường chỉ tinh xảo, mũ trùm dùng da hồ ly trắng, lông còn đang đong đưa theo gió.
Cặp mắt phượng xinh đẹp của hắn đang nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ điều gì, gương mặt như ngọc không hề lộ ra biểu cảm, chỉ để lại cho người khác một sườn mặt lạnh lùng.
Diễn đàn truyen5zz.com
Đồng Dương quận chúa ngồi ở phía xa nhìn đến ngẩn người trong chớp mắt, ôn nhu nói: “A Thanh ca ca, cửa sổ gió lùa lạnh, cẩn thận bị ốm.” Nàng bị cảm lạnh chưa khỏi, âm thanh nhỏ nhẹ bị mất tiếng, thêm vài phần nhu nhược đáng yêu.
Nhưng dường như Thiên Lý Thanh không nghe thấy, không hề động đậy.
Đồng Dương quận chúa cắn môi, nếu là ngày xưa A Thanh ca ca sẽ không đối xử với nàng như vậy, tất cả là tại con mẹ bao cát kia! Nàng cố ý bị bệnh vài ngày đợi Thái tử tới thăm nhưng hắn không tới, đành ôm bệnh cắn răng kéo hắn đi du hồ.
Người thì ở đây mà sao lại chẳng nói với nàng câu nào! Lỡ thái độ của Thiên Lý Thanh với nàng thay đổi, cả Thiên Lý Sóc cũng sẽ thay đổi.
Nàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trước khi lên thuyền, nàng cố ý cho người hầu ở trên bờ hết, đám thị nữ thì đã bị đuổi sang gian phòng khác.
Ở đây chỉ có hai người bọn họ, dù dùng cách gì nàng cũng phải khiến Thiên Lý Thanh hồi tâm chuyển ý!
Nàng rót một chén rượu, nhoẻn miệng cười tiến về phía Thiên Lý Thanh, cố gắng tạo ra cảm giác thương tiếc trong lòng hắn, nhu nhược nói: “A Thanh ca ca……” Lời mới thốt lên, nàng đã trợn to đôi mắt, kinh ngạc nhìn một chiếc thuyền hoa khác đang tiến đến trên mặt hồ, đầu thuyền là một nữ tử dáng người nhỏ xinh, lướt đi trong gió lạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, mắt môi như tranh vẽ, trong đôi mắt hạnh lộ ra vẻ kiêu ngạo, bộ áo choàng muôn hoa đua nở càng làm tôn lên khí chất của nàng.
Sau khi tỉnh táo lại, Đồng Dương quận chúa phẫn nộ: “Mấy người trên bờ làm việc kiểu gì vậy, đã nói là phong tỏa hồ này không cho ai tiến vào……” Sao lần nào cũng gặp nàng ta? Đúng là ma ám mà!
Nàng ngước mắt nhìn Thiên Lý Thanh, ngạc nhiên phát hiện đôi mắt lạnh lùng của hắn đang giãn ra, sắc mặt cũng nhu hòa hơn.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đã xoay người đi về phía mũi thuyền.
Đường Ngọc Phỉ xoa xoa cái mũi đã bị lạnh đến đỏ bừng, mắt sáng lên nhìn Thiên Lý Thanh từ trong thuyền đi ra, tươi cười chào hỏi: “Điện hạ, đã lâu không gặp.”
Nhưng tâm tình mới chỉ tốt lên một chút, Đồng Dương quận chúa gương mặt tái nhợt mặc hoa phục cũng theo ra, sắc mặt không vui, lạnh giọng quát: “Đường tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến du hồ, đây cũng không phải hồ của ngươi.” Đường Ngọc Phỉ liếc nàng một cái không hề khách khí.
Đồng Dương quận chúa nghẹn lời, thẹn quá thành giận.
Chỉ là đích nữ Tướng phủ mà dám bất kính với quận chúa?! Nàng giận dữ: “Người đâu!” Lúc này mới nhận ra người hầu nàng để trên bờ đang đứng bất lực nhìn hai con thuyền giữa hồ, đúng là tự đập đã vào chân mình!
Đường Ngọc Phỉ sung sướng cười ha ha, sắc mặt Đồng Dương quận chúa xanh mét: “Quận chúa, đều là tới du hồ, hoà bình một tí không phải tốt hơn sao? Ta còn muốn ôn lại chuyện cũ với ngươi, dù sao chén thuốc kia cũng suýt lấy mạng ta, nét vẽ này nên làm sao cho phải đây?”
Nói xong, Đường Ngọc Phỉ cười lạnh, đôi mắt như có mũi tên bắn ra, khí thế trở nên sắc bén.
Ánh mắt Thiên Lý Thanh buồn