Thế nhưng cảm xúc sung sướng của Đường Ngọc Phỉ cũng không kéo dài được bao lâu, lập tức bị người ta làm cho tiêu tán.
Cô đã quên rằng, tình thế của nguyên chủ với Giang Yển là như nước với lửa, nhóm tiểu muội của nguyên chủ đều tìm đủ mọi cách tính kế Giang Yển để cho cô trút giận.
Trong khoảng thời gian này, kế hoạch chọc ghẹo Giang Yển đã trở thành niềm vui lớn nhất của bọn họ, chỉ vì một lòng muốn nhìn Giang Yển bị xấu mặt như thế nào.
Không thể không nói rằng, đầu óc của nguyên chủ không được tốt lắm, nhưng đám thuốc hạ của cô lại rất trung thành và tận tâm.
Cho dù vậy, đây lại không phải là điều mà Đường Ngọc Phỉ mong muốn, nếu có thể, cô mong ước được thoát ly quan hệ với nhóm nhân vật này, để cho bọn họ đi thật xạ, vĩnh viễn không trở về gây trở ngại kế hoạch của cô.
Từ khi nguyên chủ cướp tiền Giang Yển không thành rồi bị đe dọa, nhóm người này vẫn không dừng lại mà ngược lại càng quấy rối.
Những hành vi cực đoan của Giang Yển đều là do bọn họ ép buộc, dựa theo hướng đi của thế giới nhiệm vụ, tình huống cứ như vậy mãi cho đến khi Giang Yển làm cho nguyên chủ sợ tới mức chuyển trường thì mới dừng lại.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ đã tới đây, và cô định sớm thay đổi quỹ đạo ban đầu, nếu bọn họ vẫn còn chọc ghẹo Giang Yển, xu hướng sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn thế nữa.
Giữa trưa, Đường Ngọc Phỉ đi theo Giang Yển tới nhà ăn, cô ngồi sau hắn cách đó không xa suy ngẫm xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Bởi vì cô nghĩ quá nhập thần, vì thế mới không phát hiện ra có vài cô nữ sinh đang nghênh ngang bước tới chỗ Giang Yển.
Bọn họ đưa mắt ra hiệu cho nhau, trong đó có một người giả vờ vụng về ngã khi tới gần Giang Yển, làm cho tất cả thức ăn trên đĩa đều bắn lên hết đồng phục của hắn.
Đĩa thức ăn rơi xuống đất vang lên một tiếng, chung quanh đều im lặng trong giây lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về nơi xảy ra vụ việc.
Hung thủ cũng không thèm giả vờ hối lỗi, cô ta khoanh tay trước ngực cười ngượng ngùng.
- Ai nha, thật sự xin lỗi, đĩa thức ăn đúng là không có mắt rồi.
Tiếp theo sau đó chính là tiếng cười nhạo phụ họa của những người khác.
Đường Ngọc Phỉ bị âm thanh kia hấp dẫn, đến khi mờ mịt ngẩng đầu, cảnh tượng mà cô nhìn thấy khiến cho bản thân ức đến ói máu.
Thông tin về nhóm người này hiện ra trong não bộ, thủ phạm của đĩa thức ăn chính là cô gái tên Dư Tư Giai, những chủ ý trêu chọc Giang Yển trước kia đều là do cô ta nghĩ ra.
Có thể nói, nếu Đường Ngọc Phỉ xông lên trước bắt nạt người khác, thì Dư Tư Giai lại là người ở đằng sau xúi giục, thậm chí còn reo hò cổ vũ.
Một màn này đã khiến lồng ngực của Đường Ngọc Phỉ không thông, cô đã rất vất vả, rất vất vả gây dựng hảo cảm với Giang Yển, vậy mà lại bị cái cốt truyện bắt nạt học đường này một khắc phá hỏng.
Cô thật muốn giết mấy tên cặn bã kia cho tới khi không còn dấu vết.
Điều càng kinh khủng hơn chính là, Dư Tư Giai không có não ấy lúc đang khoe khoang lại còn đảo đôi mắt, liếc nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ đang ở cách đó không xa, liền kích động hô to về phía cô.
- Đường tỷ!
Đường tỷ cái đầu cô a! Đường Ngọc Phỉ gần như muốn bỏ chạy.
Biết bản thân lúc này đã không thể đảm đương nổi vai đà điểu, Đường Ngọc Phỉ cam chịu số phận muốn tiến lên cứu vãn.
Nhưng Giang Yển đã đứng lên, ánh mắt nhìn cô không có một tia cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng cũng không kém hơn trước.
Nước lèo đậm đà dần dần sền sệt, nhỏ giọt theo cổ tay áo, rơi xuống dưới đất.
Hắn mỉa mai cong lên khóe môi, dường như biết không có chút nào ngoài ý muốn mà cất lời.
- Cô sắp xếp?
Hắn đã biết, Đường Ngọc Phỉ rốt cuộc vẫn chỉ là Đường Ngọc Phỉ.
Mặc kệ có ngụy trang tốt tới bao nhiêu, cô vẫn sẽ không từ bỏ những hành vi độc ác của mình.
Trước đó những thứ kia đã tính là gì, có lẽ coo vẫn còn phương thức làm nhục khác sao?
Đôi mắt u ám càng lúc càng sâu, Đường Ngọc Phỉ tựa hồ có thể nhìn ra cả lớp băng dày đặc bên trong.
- Giang Yển, anh nghe tôi nói....!
Đường Ngọc Phỉ muốn giải thích, nhưng Giang Yển không có cho cô cơ hội, trước khi đi, một chân đã đá bay đĩa thức ăn trên đất, để nó đập vào chân bàn cách đó không xa, ngay sau đó lại bị văng ra, chất lỏng vẩy ra đầy đất, giống như trái tim nhỏ bé của Đường Ngọc Phỉ đang bị tra tấn.
- Tên điên, cậu tức cái gì? Có tin rằng chúng tôi còn làm cho cậu đẹp mặt hơn không?
Dư Tư Giai trừng mắt bóng lưng của hắn, vẻ mặt tức giận.
- Đường tỷ, chị yên tâm, chúng ta chắc chắn...!
- Câm miệng cho tôi!
Đường Ngọc Phỉ dùng bàn tay vỗ mạnh vào đầu Dư Tư Giai, bộc lộ ra tất cả những sự tức giận mà ban nãy nhẫn nhịn, lạnh lùng nhìn cô ta.
Không dự đoán trước được Đường Ngọc Phỉ sẽ có thái độ này, Dư Tư Giai bị cô làm cho sợ tới mức sửng sốt, ôm cái đầu vừa bị đánh mà nước mắt lưng tròng không dám nói lời nào.
Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, nhất thời vừa buồn bực vừa xấu hổ, cô ta thực sự không hiểu Đường Ngọc Phỉ đã uống nhầm thuốc gì rồi.
- Đường tỷ, chị đang có ý gì?
Chung quy nuốt không được khẩu khí này, Dư Tư Giai cắn răng hỏi.
- Sau này không được bắt nạt Giang Yển, nếu không tôi sẽ cho các cô đẹp mặt.
Đường Ngọc Phỉ hơi hơi nâng cằm lên uy hiếp nói, ánh mắt đầy ngạo mạn.
Kịch bản thanh xuân vườn trường tất nhiên là phải có dáng hình cảu thanh xuân vườn trường, dù sao bối cảnh hiện tại của cô là một nữ lưu manh ngu dốt, cho nên bây giờ cô mới phải chứng thực.
Cô chưa nói gì cả, là do nhóm người này còn muốn đưa cô đi làm chuyện xấu, khiến cho Giang Yển cách cô ngày càng xa.
Nhóm tiểu muội bị cô làm cho sửng sốt, thật lâu sau đó Dư Tư Giai mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt quái dị.
- Đường tỷ, chị chắc không có bệnh đi?
- Các cô thì biết cái gì, nghe tôi nói là được.
Đường Ngọc Phỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, hừ lạnh nói.
- Giang Yển, tôi sẽ bảo vệ.
Dứt lời, Đường Ngọc Phỉ cũng mặc kệ sắc mặt của mấy người này, ngạo nghễ đuổi theo Giang Yển vừa rời đi.
Nếu muốn đi theo Đường tỷ cô, thì thái độ nhất định phải thắng thắn.
Giang Yển, tuyệt đối không được động đến.
Đường Ngọc Phỉ một lòng muốn tìm Giang Yển giải thích cho rõ ràng, nhưng đối phương hoàn toàn không cho cô cơ hội, dùng ánh mắt lạnh lẽo có thể đông cứng cô thành băng, bắn ra tứ phía, như không muốn ai tới gần.
Tiếng trống nghỉ tiết vang lên, Đường Ngọc Phỉ còn bị gọi đến phòng giáo viên để phê bình, kéo dài đến hết cả giờ giải lao.
Một bước đi sai lầm, hận thù vĩnh viễn.
Đường Ngọc Phỉ vừa chuồn ra khỏi văn phòng liền thấy bóng lưng của Giang Yển đang đi xa, nước