Đã ba ngày rồi Chính Gia Đế chưa vào triều.
Đám thái giám nói ngài nhiễm phong hàn nhẹ nhưng quần thần đâu phải kẻ ngu.
Rõ ràng ngày lên triều cuối gương mặt Chính Gia Đế vô cùng đau khổ, biểu tình mệt mỏi, cứ như chịu nỗi đau rất lớn.
Sao chỉ có thể là phong hàn nhẹ được?
Hiện giờ Tam hoàng tử đã lộ ra mũi nhọn, Đại hoàng tử thì ở huyện Dao xa xôi mãi chưa về.
Tất cả mọi người đều biết lần này hắn khó lòng về nổi.
Dù có trở về thì kinh thành cũng đã đổi chủ.
Những đại thần về phe hắn đều đã quay đầu về phía Tam hoàng tử, càng khỏi phải nói đến những quan viên trung lập.
Chỉ có Tướng quốc thân ở trên cao là vẫn bình tĩnh.
Ngày nào cũng làm những việc nên làm.
Vốn mọi người vô cùng hâm mộ hắn nhưng giờ lại trở thành thương hại.
Hôn phu của nữ nhi lại là Thái tử Thiên Lý Thanh vô dụng.
Dù hắn có làm gì thì cũng là cái đinh trong mắt Tam hoàng tử, còn có thể đi đâu?
Có người mong Thái tử sẽ có hành động gì đó.
Cũng có người không hi vọng chút nào vào Hoàng tử.
Nhưng không ai biết, Thái tử đã mang theo Mạch Thanh Khoa và Dạ Kiêu vào cung.
Người gặp hắn lại là Thiên Lý Sóc và Đồng Dương quận chúa.
“Hoàng huynh làm gì vậy?” Thiên Lý Sóc mặc một bộ trường bào màu tím.
Đôi mắt đào hoa như câu hồn đoạt phách.
Khóe môi không còn nụ cười khiến hắn trở nên sâu không lường được.
Giờ hắn không cần phải che giấu nữa, đã trở về bản chất thật của mình.
Diễn đàn truyen5zz.com
“Giải dược.” Thiên Lý Thanh lạnh lùng nói.
Hai người đứng đối diện nhau tạo thành thế đôi co.
Thiên Lý Sóc lại nhíu mày, sau đó nhớ ra điều gì, cười nói: “Thì ra là thế.
Độc trong cơ thể Hoàng tẩu phát tác rồi sao? Thật đáng tiếc, vốn nó được chuẩn bị cho Hoàng huynh.”
Sắc mặt Mạch Thanh Khoa và Dạ Kiêu đại biến, cảm thấy Tam hoàng tử này thật xảo trá.
Nếu không phải điện hạ không muốn tranh đoạt, lấy tài trí của ngài, ngôi vị Hoàng đế còn đến lượt hắn sao? Dạ Kiêu phải cố gắng kiềm chế lắm mới không rút kiếm ra.
“Ngươi muốn gì?”
“Hoàng huynh có chắc ta có giải dược không?”
Thiên Lý Thanh không trả lời, chỉ nhìn hắn, trong mắt hiện lên sát ý.
Thiên Lý Sóc thu lại nụ cười, âm trầm nhìn chằm chằm Thiên Lý Thanh.
Hắn không thể không thừa nhận, vì vị huynh trưởng này hắn mới phải ngủ đông lâu như vậy.
Hắn biết mình đánh không lại, loại nhận biết này đã trở thành tâm ma của hắn.
Bởi vậy khi biết Đồng Dương có ý với mình, hắn mới có cảm giác chiến thắng được một lần, mới để hắn khuây khỏa một chút.
Nếu không phải Thiên Lý Thanh sắp chết không muốn tranh đoạt, hắn sẽ không còn gì.
Nghĩ vậy, Thiên Lý Sóc nắm chặt tay người bên cạnh.
Hắn lạnh lùng cười: “Chắc hắn Hoàng huynh cũng đoán được ta muốn gì rồi.
Độc này vậy mà giúp ta đỡ không ít việc.
Có vài vị đại thần muốn cáo lão hồi hương.
Còn có cả chuyện bị ngộ độc thức ăn của Hoàng tẩu và …” Hắn tiến thêm vài bước, đè thấp âm lượng nói: “Phụ hoàng.”
Tuy âm thanh không lớn nhưng Dạ Kiêu và Mạch Thanh Khoa đều nghe rõ.
Cả hai người hoảng sợ.
Hắn lấy trong ngực ra một bình sứ nhỏ, ánh mắt chất chứa ác ý: “Đây là giải dược, nhưng Hoàng huynh dùng gì để đổi đây? Quyền thế? Nhân mạch? Hay là tình báo?”
Thiên Lý Thanh bình tĩnh nói: “Cho ngươi hết.”
Vậy mà không hề do dự.
Thiên Lý Sóc ngẩn ra.
Đồng Dương quận chúa sau lưng hắn còn trợn mắt nhìn, không dám tin.
Nàng không ngờ khi Thái tử yêu một người lại có thể như vậy.
Nàng cứ tưởng tình cảm hắn dành cho nàng là đặc biệt nhất.
Nàng còn tưởng … Đáy lòng trào lên cảm giác ghen ghét.
Thiên Lý Sóc lấy lại tinh thần, cười lớn: “Thiên Lý Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Chỉ vì một nữ nhân mà bỏ hết tất cả sao.” Hắn kiêu ngạo cười lớn, lại đột nhiên ngừng: “Nhưng vẫn chưa đủ.
Thuốc này là giải dược với người trúng độc, nhưng với người bình thường lại là kịch độc.
Trong vòng nửa tháng sẽ phát, ta muốn ngươi một mạng đổi một mạng!”
Dạ Kiêu đứng sau đã rút trọng kiếm, mũi kiếm nhọn hoắt chỉ vào ngực Thiên Lý Sóc cứ như ngay sau đó sẽ cướp đi mạng sống của hắn.
Nhưng hắn lại chẳng sợ hãi chút nào, miệng cười tủm tỉn nhìn Thiên Lý Thanh.
“Điện hạ, xin hãy để Thanh Khoa đổi mạng cho Thái tử phi!” Sắc mặt Mạch Thanh Khoa tái nhợt, hoảng sợ lên tiếng.
Thiên Lý Thanh đưa tay nhận bình sứ.
Ngay trước mặt Thiên Lý Sóc đổ ra một viện, nhanh chóng nuốt xuống.
Bấy giờ mới lạnh lùng nhìn hắn, cầm theo bình sứ xoay người rời đi.
Hai người Mạch Thanh Khoa và Dạ Kiêu không ngăn cản được, mặt xám như tro tàn.
“A Thanh ca ca …” Đồng Dương quận chúa không nhịn được lên tiếng, định bước theo lại bị ánh mắt âm ngoan của Thiên Lý Sóc ngăn lại.
Hắn trào phúng, cao giọng nói: “Hoàng huynh, ta biết ngươi sống không được lâu nữa.
Tính ra vẫn để ngươi hời.” Nhưng bước chân của Thiên Lý Thanh vẫn không hề chậm lại, dáng đi trầm ổn cao ngạo.
Cho dù hắn trúng kịch độc cũng không hề đánh mất phong thái của Thái tử Đông Cung.
Sắc mặt Thiên Lý Sóc dần trở nên khó coi.
Đến khi về kiệu, tay Thiên Lý Thanh vẫn nắm chặt bình sư.
Hắn biết đây là mạng của Đường Ngọc Phỉ.
Chỉ nửa khắc hắn đã cảm thấy dạ dày đau đớn, trong họng trào lên mùi tanh ngọt.
Hắn nhíu mày ép nó xuống, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nhắm mắt, nhớ tới ngày ấy, sau khi Dạ Kiêu đưa nàng trở về đã quay lại báo cáo với hắn.
Nàng chỉ còn hơi thở thoi thóp, trên xe còn có vết máu đã khô.
Đến giờ hắn mới hiểu ngày ấy nàng đau đớn nhường nào.
Thì ra hắn đã hại nàng thảm như vậy? Một đường trở về, sao nàng có thể nhịn được? Hắn biết mạng này là hắn nợ nàng, giờ cũng coi như trả lại cho nàng mà thôi.
Dù sao hắn cũng sống không được lâu nữa.
Thiên Lý Sóc nói không sai.
Một thân hơi tàn của hắn đổi lấy khỏe mạnh cho nàng, đúng là lời.
Nghĩ vậy, trên mặt Thiên Lý Thanh lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Dạ Kiêu quỳ bên ngoài kiệu, gân xanh trên trán nổi hết lên như đang chịu đau đớn cùng cực.
Hắn trầm giọng nói: “Điện hạ.
Xin điện hạ hãy để thuộc hạ giết vào trong, đoạt giải dược.
Cầu Điện hạ ân chuẩn!”
“Điện hạ! Cầu Điện hạ ân chuẩn!” Hắn cắn chặt răng, bàn tay nắm trọng kiếm chưa từng run rẩy giờ đã nổi đầy gân xanh.
Mạch Thanh Khoa ngồi trên lưng ngựa, mắt đỏ hoe lại không dám lên tiếng, trên mặt tràn đầy bi thương.
“Việc hôm nay vĩnh viễn không được nói cho Thái tử phi biết, kẻ trái lệnh sẽ bị đuổi ra khỏi phủ ngay lập tức.” Trên xe ngựa truyền ra âm thanh nhàn nhạt, không cho phép trái nghịch.
Cố kiệu chuyển động dần dần đi xa.
Dạ Kiêu quỳ trên mặt đất thật lâu cũng không đứng lên, nhắm mắt cúi đầu.
Rất lâu sau hắn mới đứng lên rời đi, để lại trên mặt đất vài giọt nước mắt..
Đường Ngọc Phỉ nghe được loáng thoáng tiếng người khác đang khóc.
Hình như là âm thanh của Tuệ Nguyệt.
Tay nàng mới động đã bị người ta nắm chặt.
Nàng mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy khuôn