Nắng sớm mờ ảo, hừng đông dần ló rạng.
Giang Yển mở mắt đứng dậy, chợt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngủ say trên ghế sofa.
Lại là cô, thực sự đã coi nơi này thành nhà của mình rồi sao?! Sắc mặt Giang Yển trầm xuống, hắn cực kì muốn đánh thức Đường Ngọc Phỉ, nhưng rồi lại nhìn thấy có vài vết đỏ sậm đặc biệt nổi bật và chói mắt trên chiếc chăn bông có màu be.
Đây là....!Vết máu? Giang Yển có chút mờ mịt, hắn gạt chăn bông ra một bên, kiểm tra bản thân cẩn thận, trên người hắn không hề có vết thương.
Không phải máu của mình.
Giang Yển rời khỏi giường, cau mày đi về phía Đường Ngọc Phỉ.
Cô ngủ rất sâu, hoàn toàn không phát giác ra hắn đang tới gần, hai tay còn ôm trước ngực, như thể đêm hôm qua cô cảm thấy rất lạnh.
Có một dải vải trắng quấn quanh lòng bàn tay phải của cô, màu sắc và chất liệu hình như thuộc về chiếc áo thun trên người, mờ nhạt lộ ra vết máu loang lổ.
- Đường Ngọc Phỉ, dậy đi.
Giang Yển giơ tay muốn vỗ lên gương mặt cô, nhưng cuối cùng lại đổi thành khẽ đẩy vai.
Bị làm phiền, Đường Ngọc Phỉ cực kỳ bất mãn, đôi mắt vẫn chưa mở, xua tay lầm bầm.
- Đừng quậy, để cho tôi ngủ một lát.
Sau đó lại quay đầu vào trong.
Giang Yển đau đầu tăng lớn âm lượng.
- Đường Ngọc Phỉ, dậy đi.
Đường Ngọc Phỉ mở mắt nhìn đồng hồ, còn chưa tới 5 giờ! Vì vậy, cô đột ngột quay đầu lại, trừng đôi mắt to nhìn hắnz
- Anh có biết phụ nữ mà không được ngủ đủ giấc là sẽ bị già sớm hay không!
- Vết máu trên chăn là sao?
Giang Yển không để ý tới cơn tức giận của cô, hắn thô bạo giữ lấy đầu cô, nhất định không để cho cô ngủ tiếp.
Cô chắc không định bôi máu lên chăn để đùa giỡn hắn đi? Nhưng tại sao cô lại bị thương? Do leo lên đường ống nước sao? Giang Yển có một chút lo lắng trong lòng mà thậm chí bản thân còn chưa phát hiện.
- Giang Yển, anh có biết mình bị mộng du không?
Đường Ngọc Phỉ từ trên ghế sofa ngồi dậy, khó chịu xoa xoa tóc, lại lo lắng đụng vào miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng.
Có lẽ là bởi vì chưa tỉnh ngủ, nên trong đôi mắt của cô vẫn như đọng một tầng sương, nhu nhược động lòng người.
- Nếu không phải tối qua chăm sóc cho anh, tay của tôi cũng sẽ không bị thương.
Bây giờ tôi đang rất buồn ngủ, tiểu tổ tông, anh cho tôi ngủ tiếp đi mà.
Đường Ngọc Phỉ nói xong, liền ngã rầm một cái lên sofa.
Hắn? Bị mộng du? Giang Yển nhíu mành thành chữ 川, hắn cũng không biết.
Cảm thấy chuyện này thật sự rất vớ vẩn, nhưng giọng điệu của Đường Ngọc Phỉ lại không giống như đang lừa hắn.
Muốn gọi cô dậy để gọi cho rõ ràng, nhưng Đường Ngọc Phỉ đã bắt đầu ngáy, dưới mắt cô còn có một màu xanh tím nhạt, có vẻ tối qua cô thật sự không ngủ ngon, trên khuôn mặt nhỏ đã viết rất rõ ràng sự mỏi mệt.
Giang Yển chợt ngậm miệng lại, muốn nhìn qua vết thương của cô một chút, nhưng lại sợ làm đau cô.
Do dự một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng cẩn thận chạm vào lòng bàn tay, thực sự rất lạnh.
Cảm thấy như có luồng điện xẹt qua, hắn lập tức rụt tay lại, Giang Yển cảm thấy gương mặt mình có chút nóng.
Cô thật sự đã ngủ qua đêm trên ghế sofa sao?
Không gian trên sofa không lớn lắm, thân hình mềm mại của cô đã cuộn tròn lại, say giấc tựa như một con mèo nhỏ lười biếng, mái tóc đen buông nhẹ lên vai, cổ tay trắng nõn tinh tế.
Quên đi.
Giang Yển đứng đằng sau một lúc lâu, đem chiếc chăn lên giường đắp cho Đường Ngọc Phỉ.
Đến khi trời sáng, Đường Ngọc Phỉ mới thỏa mãn duỗi người, dường như đã ngủ rất no nê rồi.
Nhận thấy trên người mình đang có một chiếc chăn, và cả hương vị sữa tắm thoang thoảng, ánh mắt của Đường Ngọc Phỉ bỗng sáng lên.
Đứa trẻ nhà cô, cuối cùng cũng đã thông suốt, học được cách đồng cảm với sự đau đớn của người khác rồi sao?
Vì vậy, cô đẩy chăn bông ra chạy xuống lầu, nhìn thấy Giang Yển đang ngồi dựa vào trên ghế sofa, dáng lưng thon gầy thẳng tắp, mái tóc rũ xuống che đi một nửa khuôn mặt, không thể nhìn được cảm xúc của hắn.
Khi hắn ở một mình, phòng khách dường như càng trở nên trống vắng và yên tĩnh, hoang sơ mà cô độc.
- Giang Yển!
Giọng nói của Đường Ngọc Phỉ truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Giang Yển, hắn quay đầu, nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ đang chạy về chỗ hắn.
Gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ như bạch ngọc, khóe môi nở một nụ cười, lúm đồng tiền in sâu bên má trái, cảm giác rất ngọt ngào mê người.
Trong một khoảnh khắc, Giang Yển sững sờ.
- Có phải anh đắp chăn cho tôi đúng không?
Đường Ngọc Phỉ lập tức ngồi bên cạnh hắn, cười tủm tỉm hỏi, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Giang Yển có chút mất tự nhiên đảo mắt, nhàn nhạt nói.
- Nhớ giúp tôi rửa sạch sẽ.
- Nhưng tay của tôi đang bị thương nha.
Đường Ngọc Phỉ cất lời bằng giọng điệu ân hận, cố ý giơ tay phải lên.
- Hôm nay anh làm bữa sáng được không?
- Không.
Giang Yển lập tức từ chối.
- Nhưng tôi đói bụng.
Đường Ngọc Phỉ nói một cách tự nhiên.
- Tay của tôi vì anh nên mới bị thương, là nam nhân nên biết gánh vác trách nhiệm, huống hồ chỉ là một bữa sáng mà thôi.
- Tôi bây giờ cầm thìa cũng không được, nhỡ đến khi ra đường mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Anh không cảm thấy lo lắng sao? Tôi đã cứu anh nhiều lần như vậy, nhưng tại sao anh vẫn cứ lãnh đạm như thế, Giang Yển, trái tim của anh quá sắt đá rồi....!
- Dừng.
Giang Yển quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, dây dưa chưa xong sao?
Chẳng phải chỉ là một bữa sáng sao, hắn tất nhiên làm được.
Tuy vậy, nếu cô không ăn sạch món hắn nấu, vậy thì đừng trách hắn vô tình.
Nghĩ đến đây, Giang Yển lạnh mặt đứng dậy đi tới chỗ phòng bếp, khóe môi ẩn hiện tia ác ý nhàn nhạt.
Đường Ngọc Phỉ chỉ nghĩ rằng mình đã thuyết phục được hắn, cảm thấy hài lòng vì đứa trẻ nhà mình đã lớn, nhìn theo bóng dáng Giang Yển vào phòng bếp, sau đó bản thân cũng vào rửa canh làm canh.
Cảm xúc vui sướng chưa kéo dài được năm phút thì đã hối hận, ở trong phòng bếp không biết đã bao nhiêu lần kêu vang lên mấy tiếng, Đường Ngọc Phỉ cuối cùng ngồi không yên.
- Giang Yển, để tôi làm thì vẫn tốt hơn, hình như tôi đã làm khó dễ cho anh quá rồi.
- Đường Ngọc Phỉ, cô ngậm miệng mà chờ đi.
Giang Yển khổ đau nhìn đống nguyên liệu tán loạn trước mặt, hung dữ nói.
Vì vậy, tiếng ồn ào ngoài cửa liền im bặt lại.
Cuối cùng, Đường Ngọc Phỉ nhìn bát cháo nửa sống nửa chín cùng với món trứng chiên đã cháy đen một nửa, hít sâu một hơi, thử thăm dò nói.
- Cổng trường có một quán bánh bao không tồi.
Sau đó lại bị ai đó cho một ánh mắt đầy sát khí.
Giang Yển cười lạnh.
- Đường Ngọc Phỉ, bữa sáng là do cô yêu cầu, bây giờ muốn đổi ý?
- Không không không, tôi ăn.
Đường Ngọc Phỉ cuống quít xua tay, đừng nói là thứ kia, bây giờ để cô ăn tươi nuốt sống thì đã sao?
Trong lòng Đường Ngọc Phỉ nuôi một lý tưởng hào hùng, cầm lấy món trứng