Edit + Beta: YuanKit.
"Vai ác? Ngươi cho rằng làm vai ác rất sung sướng lắm hả? Không!"
Yến Lang càng đắc ý nói: "Đóng vai ác sung sướng như thế nào, các ngươi căn bản không thể tưởng tượng được!"
"......" Hệ thống soạn ra một chuỗi: "666666."
Mộ Dung Thịnh nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô cảm, rất giống như con búp bê vải bị đâm rách.
Yến Lang thấy hắn thê thảm như vậy, những lời ác ý trong lòng tạm thời giảm nhẹ, một quyền đánh cho hắn bất tỉnh, xé áo khoác ngoài của hắn ra thành một mảnh vải, cột chặt Mộ Dung Thịnh vào cây, cuối cùng tìm một mẩu vải thừa bịt kín miệng hắn.
Ngựa đều đã có sẵn, cô còn cầm thêm bên người mấy tờ ngân phiếu, đi bất cứ chỗ nào đều không phải lo ăn lo mặc. Thêm nữa, có cơ hội nào để chạy trốn tốt hơn bây giờ không?
Yến Lang từ lâu đã thăm dò phương hướng rất kĩ, lại có thêm hệ thống hướng dẫn, cuối cùng liếc Mộ Dung Thịnh đang sống dở chết dở một cái rồi quay người leo lên lưng ngựa, giương cao roi hướng về Kim Lăng.
Từ quận Bình Châu đến Kim Lăng, tốt xấu gì cũng cần phải vượt qua mấy tòa thành. Hơn nữa, do tin xấu về chiến sự ở Xương Nguyên truyền đến nên rất nhiều dân chạy nạn đã đổ dồn về kinh đô. Quan viên dọc đường biết được tin tức liền ào ào đi phong tỏa khắp vùng. Căn cứ theo tình trạng của Trầm Tĩnh Thu lúc trước chỉ sợ cũng sẽ bị nhốt ở bên ngoài, chỉ là lúc này Yến Lang đang cưỡi con tuấn mã, ăn mặc sang trọng, nhìn kiểu gì cũng là tiểu thư nhà giàu. Sĩ tốt canh cửa thành không dám ngăn cản, không thăm dò gì liền chủ động tránh đường.
Yến Lang đã có biện pháp. Đầu tiên không được hoảng loạn, đi đến chợ phía đông bán con ngựa đi, tìm một cửa hiệu may sẵn trang phục, chọn hai bộ của nam nhân, sau đó dịch dung, tiêu sái quay về chợ phía đông, lần nữa chọn một con tuấn mã, rồi xuất phát đi Kim Lăng.
Mộ Dung Thịnh bị Yến Lang đánh ngất, khi tỉnh lại đã là sau giờ ngọ.
Qua gần hai canh giờ, miệng vết thương mới hết chảy máu, hắn chậm rãi thấy bớt đau đớn hẳn. Ngược lại, hai chân bị người đá cộng thêm phần lưng bị nhét đầy sâu róm vẫn đau nhức khôn xiết.
Hắn muốn kêu cứu nhưng miệng lại bị bịt, mệt mỏi thốt ra tiếng, chỉ cần động chút là kích thích đến vết thương trên người, da mặt thuận theo đó run rẩy một trận.
Buổi sáng hắn rời đi cùng Yến Lang. Lúc đi ngọt ngào liếc mắt đưa tình, đám tùy tùng không dám quấy rầy, cũng rõ là chủ tử có thân thủ phi phàm, hiển nhiên không đi theo. Tới giờ ngọ chưa thấy hai người kia trở về, họ còn tưởng là ở tửu lầu nào đó dùng bữa nên cũng không đi tìm, chờ cho đến khi tiết trời đã chạng vạng tối, mặt trời khuất dần sau vách núi vẫn không thấy một bóng người nào, đám tùy tùng bắt đầu thấy hoảng sợ.
Chắc là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, phải không?
Người kia là đương kim Sở Vương, là nhi tử duy nhất của nguyên hậu, là đại hoàng tử có khả năng thừa kế ngôi vị, thống nhất đất nước đó!
Đám tùy tùng bị suy đoán này dọa sợ luôn rồi, không dám chần chừ nữa, một bên sai người báo tin cho thứ sử, bên kia vội vàng phái người ra ngoài tìm.
Thứ sử nghe được tin đó, rụng rời tại chỗ, Sở Vương mà gặp chuyện gì ở trong phủ hắn thì chỉ có ở tù mọt gông, tính mạng của gia đình e rằng khó mà bảo đảm!
Từ tửu lầu và vũ đài trong thành phố đến các loại cửa hiệu đều có người đến lục soát tra khảo. Người khác thì ra khỏi thành đi tìm, men theo con đường mà buổi sáng Mộ Dung Thịnh đã đi sau khi tách ra khỏi đám tùy tùng. . Truyện Đô Thị
Lo rằng Mộ Dung Thịnh bị tìm ra sớm, Yến Lang đã gắng sức mang hắn vào tận núi sâu. Dù gì hắn cũng là nam chủ, không thể nào vô tình bị chết do hùm beo xé xác, sớm muộn gì sẽ được người tới giúp.
Cô mang Mộ Dung Thịnh vào sâu trong rìa núi vài dặm nên lúc đám tùy tùng đi tìm đã tốn rất nhiều công sức. Đến tận khi màn đêm buông xuống, sắc trời chuyển dần về khuya, người phủ thứ sử mới ở trong rừng vớt được Mộ Dung Thịnh chỉ còn nửa mạng người.
Thứ sử nghe nói tìm được người rồi, vui mừng nhảy một lần cao tới ba thước, khi nghe nói Sở Vương bị chà đạp còn chút sức lực, lại suýt ngã ra đất mà chết.
Tình trạng của Mộ Dung Thịnh quả thực không được khả quan cho lắm. Ngự y đi cùng khi đến chữa trị cũng bị hoảng sợ, lau mồ hôi lạnh giúp hắn băng bó miệng vết thương, bôi thuốc sát trùng lên vai và chân, thấy không có gì quá nghiêm trọng, đang chuẩn bị cáo lui lại bị Mộ Dung Thịnh cho gọi về.
Sắc mặt Mộ Dung Thịnh u ám đáng sợ, gắng gượng phun một câu từ kẽ răng: "Lật người bổn vương lại, nhổ hết mấy cái gai ở lưng ra đi!"
Ngự y nghe vậy giật mình ngây ngốc một hồi. Cũng may Đan Lộ phản ứng nhanh, xoay người Mộ Dung Thịnh lại như lật miếng thịt nướng, kêu người đến coi phần lưng.
Ngự y gần đó đến nhìn, cả người đều bị ám ảnh tột độ: Mấy thứ nhỏ nhỏ chi chít này, Sở Vương điện hạ ngài đã cọ vào thân cây để gánh hai trăm con sâu hả?!
Mấy cái gai nhọn lít nhít này làm người nhìn vào đều thấy hoa cả mắt. Hắn phải kêu tay sai ở trong phòng thắp mười ngọn nến, lăn lộn những hai canh giờ, cuối cùng cũng xử lí xong vấn đế nhức mắt trên.
Không ai dám hỏi Sở Vương điện hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy lúc đi có hai người, lúc về chỉ còn một, lờ mờ đoán được việc này hơn phân nửa có liên quan đến vị Tú Nhi cô nương kia.
Đan Hà, Đan Lộ ngày thường là người ồn ào, quan tâm Mộ Dung Thịnh nhất lúc này cũng gục đầu xuống im như thóc, sợ bị chủ tử giận lây.
Cả nửa cuộc đời Mộ Dung Thịnh thuận lợi, chưa lúc nào phải nếm khổ, vẻ mặt hung ác ngồi đầu giường nhìn ánh nến chập chùng, rất lâu sau mới gọi vài tâm phúc tới, gầm lên: