Hai má mềm mại của thiếu nữ dán chặt vào lòng bàn tay hắn, nhiệt độ nóng bỏng thông qua làn da tiếp xúc liên tục không ngừng truyền đến, phảng phất mang theo lực lượng có thể thiêu đốt người khác, khiến hồng y công tử bỗng nhiên cuộn đầu ngón tay mình lại.
"Phu nhân...!nàng có biết ta là ai không?"
Thanh âm có chút mơ hồ truyền vào trong tai, tựa như cách một tầng sương mù, nhưng giọng điệu bình thản trầm ổn kia, lại khiến A Lạc rất quen thuộc.
Tuy rằng đầu nàng có hơi mơ màng, nhưng ý thức lại thanh tỉnh, chỉ là có chút hưng phấn khó hiểu mà thôi, không đến mức ngay cả người nào cũng không nhận ra.
"Chàng tưởng ta uống say, không nhận ra chàng sao?" A Lạc cười đến mi nhãn cong cong, "Chàng là Văn Nhân Cẩn, ta biết, ta có thể nhìn thấy được."
Nàng vẫn không buông hắn ra, hai tay ôm mu bàn tay hắn, áp vào sườn mặt mình.
Ban đầu là muốn hắn tưởng tượng nhìn xem bộ dáng của mình, nhưng dần dần A Lạc lại cảm thấy bàn tay to ấm áp kia mát lạnh như ngọc thạch, liền dùng nó để hạ đi nhiệt độ nóng hổi trên mặt.
Mặc dù như vậy, nàng cũng không quên mục đích chính của mình, vì thế cầm tay hắn dán dán nơi này rồi lại đổi sang nơi nóng hổi khác.
Một bên hạ nhiệt, một bên cảm thụ diện mạo của nàng, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Tay hắn thon dài rộng lớn, ngón tay thẳng tắp như đốt trúc, thoáng cái đã che đi nửa khuôn mặt A Lạc.
Rõ ràng là tên gia hỏa lớn như vậy, lại an phận ở trong lòng bàn tay nho nhỏ của nàng, tùy ý nàng đùa bỡn, không dám lộn xộn chút nào, ôn thuần kỳ cục.
A Lạc nghi hoặc nói: "Chàng di chuyển đi, lẽ nào chàng không muốn biết bộ dáng của ta sao? Ta là phu nhân của chàng, không muốn biết ta đẹp hay xấu hả?"
Văn Nhân Cẩn khẽ chớp mi, lần nữa chậm rãi dò hỏi: "Phu nhân có biết mình đang làm cái gì không?" Ngay cả ngữ điệu kia, đều vững vàng trước sau như một.
A Lạc bỗng nhiên có chút tức giận, nàng đã chủ động đem mặt kề vào tay hắn như thế, vậy mà hắn vẫn còn bộ dạng thờ ơ không chút động lòng, ngồi không loạn, chẳng lẽ hắn đối với nàng không có nửa phần hiếu kỳ nào?
"Chàng là thế tử Viễn Đình Hầu, là phu quân của ta, ta muốn phu quân ta cảm thụ bộ dáng của ta một chút, có cái gì không đúng?" Nói xong, nàng liền giận dỗi một phen gạt tay hắn ra, ném sang một bên.
Tựa hồ nghe ra ủy khuất trong giọng nói của nàng, đôi môi mỏng của Văn Nhân Cẩn khẽ mím lại, hàng mi đen dài run rẩy, nhẹ giọng nói: "Cẩn chỉ là không muốn phu nhân hối hận...."
A Lạc không để ý tới hắn, tự mình ngồi tức giận trong chốc lát.
Lại quay mặt nhìn hắn, chỉ thấy khóe mắt công tử tuấn tú kia giật giật, lông mi thật dài che mắt, vết đỏ ửng trên mặt cũng biến mất, nét mặt không còn vẻ thong dong lạnh nhạt như xưa, ngược lại lộ ra một tia lúng túng không biết làm sao.
Trái tim A Lạc bỗng chốc mềm nhũn, nói với hắn: "Chàng nâng mắt lên, nhìn ta."
"Cẩn...không thể nhìn thấy dáng vẻ của nàng." Nam tử mím chặt môi, sắc mặt mơ hồ có chút trắng bệch.
"Thiếp biết." A Lạc tùy ý đáp lời, đưa tay kéo vạt áo Văn Nhân Cẩn, hắn không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn thuận theo lực đạo của nàng cúi người xuống.
A Lạc hỏi ra nghi hoặc nơi đáy lòng: "Khi chàng nói chuyện với người khác sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương nhưng sao mỗi lần gặp thiếp, chàng đều giấu đôi mắt này đi, không cho thiếp thấy?"
Cùng lúc đó, đầu ngón tay nàng vuốt ve đôi mắt hắn, nhẹ nhàng ma sát đuôi mắt có hơi đỏ ửng, trong động tác mang theo thân mật cùng với ái muội không thể bỏ qua.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt Văn Nhân Cẩn, hắn thậm chí có thể ngửi được hương thơm truyền tới từ trên người nàng.
Vành tai trắng như ngọc ửng đỏ, hắn thấp giọng giải thích: "Con ngươi Cẩn có màu sắc khác thường, từng chọc cho trẻ con khóc nức nở, ta sợ dọa đến nàng, nên không dám nhìn thẳng phu nhân."
A Lạc: "Ta cũng đâu phải là tiểu hài tử."
Văn Nhân Cẩn ngậm miệng không nói, đột nhiên trong đầu A Lạc chợt lóe linh quang, "Có phải ngày đó ở trong nhà, chàng phát hiện lúc ta đối mặt với chàng đã khẩn trương, nên cho rằng ta sợ ánh mắt của chàng phải không?"
Thấy nàng nói như vậy, Văn Nhân Cẩn cũng không phủ nhận, A Lạc lập tức hiểu.
"Chàng nghĩ sai rồi, đó không phải do ta sợ hãi." Động tác vuốt ve trên tay A Lạc không ngừng, từ đuôi mắt hắn rồi tới mí mắt, trên mí mắt, lại chậm rãi dời về phía lông mày dài đen nhánh, sống mũi thẳng tắp, một bên ôn nhu nhỏ giọng nói, "Nhất định phu quân chưa từng tiếp xúc với các nữ tử khác bên cạnh, chỉ sợ không biết, nhìn chằm chằm một thiếu nữ hồi lâu sẽ bị coi là đăng đồ tử.
Nhưng nếu đăng đồ tử kia tuấn mỹ bất phàm, dung mạo vô song, sẽ chọc cho thiếu nữ ngượng ngùng khó chịu, tự nhiên sẽ sinh ra sự hoảng loạn vô thố."
Lông mi công tử run rẩy liên tục, trong đôi mắt màu nhạt hiện ra một tầng nước mỏng manh, đầu ngón tay A Lạc lướt qua, làn da trắng nõn sẽ nổi lên ý hồng nhợt nhạt, tựa như ấn ký nàng lưu lại trên người hắn.
A Lạc chăm chú nhìn đồng tử màu hổ phách của hắn, hắn rất nghe lời, có lẽ là sợ nàng lại tức giận, mặc dù bị nàng đụng chạm như thế, cũng vẫn chưa từng dời tầm mắt.
"Đôi mắt của chàng chính là đôi mắt xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.
Nó trong suốt lại sáng ngời, màu sắc ôn nhu đến cực điểm, thoạt nhìn dưới ánh mặt trời long lanh, óng ánh, lưu ly mỹ lệ vô cùng."
Ánh mắt A Lạc trở nên mê ly, nàng đột nhiên ngửa đầu, nghiêng người về phía trước, dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm vào mắt hắn, nỉ non nói: "Ta rất thích nó."
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mí mắt, tựa như chuồn chuồn lướt nước, rời đi trong nháy mắt.
Bỗng dưng Văn Nhân Cẩn đứng thẳng dậy, lông mi run rẩy như cánh bướm dưới mưa to gió mạnh, toàn thân giống như thiếu nữ bị người ta phi lễ, lỗ tai, khuôn mặt, cổ đều đỏ triệt để, vẻ bình tĩnh trầm ổn trước sau như một từ trên người hắn rút đi, chỉ còn dư lại chút hoang mang rối loạn hiếm thấy.
"Tô, phu nhân, đêm đã khuya, nàng nên nghỉ ngơi."
Hắn trắc trở nói xong câu đó, liền lập tức xoay người muốn rời đi.
Ngay sau đó, một bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng như tuyết túm lấy vạt áo hỉ bào của hắn.
"Chàng muốn đi đâu?" Phía sau, thiếu nữ cúi đầu hỏi.
Thanh âm của nàng vừa nhẹ vừa mềm, khí lực kéo hắn cũng rất nhỏ, nhưng không biết vì sao, hai chân Văn Nhân Cẩn lại giống như bị đóng đinh trên mặt đất, rốt cuộc không di chuyển được một bước.
Hắn tận lực ổn định hô hấp rối loạn, đưa lưng về phía nàng nói: "Ta sẽ nghỉ ở phòng bên cạnh, phu nhân nếu có việc...."
Nhưng mà lời này còn chưa nói hết, liền bị nàng đột nhiên cắt đứt.
"Văn Nhân Cẩn, là chàng nói muốn cưới ta, tại sao bây giờ lại lại nhục nhã ta như vậy!"
Thiếu nữ cất cao giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở, cùng với ủy khuất nồng đậm, khiến Văn Nhân Cẩn nghe được trong lòng nhảy dựng lên.
Hắn nhanh chóng quay người lại, theo bản năng bước về phía nàng một bước, muốn nhìn xem có phải nàng đỏ mắt, có rơi lệ hay không, có phải đang bất lực khóc hay không, nhưng trước mắt lại là bóng tối mười năm như một ngày, sâu không thấy đáy.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Văn Nhân Cẩn bức thiết muốn nhìn thấy ánh sáng như thế.
Tay chân hắn luống cuống đứng ở nơi đó, bốn phía đều là khoảng không đen kịt không giới hạn, nhưng Văn Nhân Cẩn biết, ở phía trước hắn một bước xa xa, có một vị thiếu nữ đang ngồi sẽ gọi hắn phu quân, sẽ hôn đôi mắt mù của hắn.
Vậy mà bây giờ hắn lại làm cho nàng ấy tức giận đến rơi nước mắt.
"Cẩn tuyệt không có ý này, sao phu nhân lại nói ra lời ấy?" Hắn lo lắng hỏi, ngay cả chính mình cũng không phát giác, đáy lòng hắn ngoại trừ nghi hoặc ra, còn có khủng hoảng không rõ ràng.
Văn Nhân Cẩn lại không biết, A Lạc trong tưởng tượng của mình bất lực khóc, lúc này đang cẩn thận đánh giá hắn, nghiêm túc quan sát từng biểu tình trên mặt hắn.
Sự trầm mặc của nàng đổi lấy nỗi sợ hãi lớn hơn của hắn, A Lạc thấy mặt Văn Nhân Cẩn đã chuyển sang màu trắng, trong con ngươi hổ phách đều là tự trách và hối hận.
Cũng không biết mình sai ở nơi nào, đã cảm thấy mình làm sai chuyện, nói sai rồi...!Nam nhân như vậy, A Lạc mới không tin hắn không có cảm giác gì với mình.
Xem ra vẫn phải hạ