Thông thường trước ba ngày tân hôn sẽ không có khách đến cửa, điều này là để cho đôi tân nhân có một khoảng thời gian thân mật ở chung, đợi đến khi tân nương tử về lại mặt, mới có thể bắt đầu giao lưu xã giao như bình thường.
Nhưng mà ngày hôm sau, Viễn Đình Hầu phủ đã nghênh đón một vị khách không có mắt.
A Lạc nghe hạ nhân bẩm báo, nói là tiểu thư Triệu gia Triệu Thu Thần đến bái phỏng.
Lúc đó nàng đang ở trong vườn ngắm cảnh với Văn Nhân Cẩn, xác thực là nàng đang ngắm cảnh, Văn Nhân Cẩn thì ở bên cạnh gảy đàn tấu nhạc cho nàng.
Đây cũng là một phát hiện bất ngờ của A Lạc, ngày hôm trước nàng sửa sang lại đồ đạc, thuận tiện lấy Cầm của mình ra.
Sau đó Văn Nhân Cẩn liền thử gảy hai cái, chỉ là tùy ý gảy, kết quả so với Tô Lạc Yên học hơn mười năm còn dễ nghe hơn.
Lúc đó A Lạc kinh hãi như gặp thiên nhân, càng cảm thấy Văn Nhân Cẩn giống như một bảo tàng khai quật vô tận.
Không chỉ có một tay chữ tốt, còn có tài đánh đàn, lúc trước nghe Tô thái phó nói quân tử lục nghệ* của hắn cũng đặc biệt xuất chúng, quả thực chính là một người toàn năng toàn tài.
*Lục nghệ: người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán
Một người hoàn mỹ như vậy, nếu như không mù mắt, chỉ sợ sẽ bị hoài nghi là không phải phàm nhân rồi.
Quả nhiên nam phụ đều là vạn năng, tiểu thuyết đúng thật là không lừa gạt ta.
Nhưng cái cần phải suy nghĩ trước mắt chính là, nên dùng cái cớ gì để đuổi vị khách không mời mà đến kia đi đây?
A Lạc còn chưa nghe xong một khúc đã bị cắt đứt, không muốn đi nghênh đón Triệu Thu Thần chút nào, càng lười dành thời gian đi ứng phó nàng, có công phu kia chi bằng nghe thêm hai khúc nhạc không tốt sao?
Bạch y công tử tuấn mỹ không tỳ vết, cúi đầu đánh đàn, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy cảnh đẹp vô song rồi.
Càng đừng nói đến cầm kỹ của hắn vô cùng cao siêu, lúc đàn tấu một thân tiên khí, tựa như tiên nhạc phiêu dật, có thể nói là thịnh yến nghe nhìn đỉnh cấp.
A Lạc nói là ngắm cảnh, nhưng thật ra thưởng thức người đánh đàn mới là chính.
Có lẽ tầm mắt của nàng quá nóng bỏng, Văn Nhân Cẩn đột nhiên dừng tay lại, dịu dàng nói: "A Lạc, nếu Triệu tiểu thư đã đặc biệt bái phỏng, có lẽ là có chuyện quan trọng, cứ mời vào gặp một lần đi?"
Có thể có chuyện gì quan trọng, A Lạc có lý do hoài nghi Triệu Thu Thần thuần túy là đến xem náo nhiệt, xem nàng sống có được hay không, nếu như không tốt chỉ sợ còn có thể vui sướng khi người gặp họa một phen.
Nàng suy nghĩ một chút, không gặp hình như cũng không thích hợp lắm, dù sao người ta cũng đã chạy tới cửa rồi.
"Các ngươi mời nàng ấy đến đây." A Lạc nói với hạ nhân xong, lại quay đầu lại, đề nghị, "A Du, chúng ta cùng nhau hợp tấu một khúc được không?"
Mặt mày Văn Nhân Cẩn nhu hòa, bên môi mỉm cười, ôn nhu nói: "Được."
Khi Triệu Thu Thần được người nghênh đón vào cửa, trong lòng còn rất kinh ngạc.
Nàng cũng biết hôm nay đến thăm là quá đường đột, nhưng ai bảo nàng vốn là người tùy hứng làm bậy, mới mặc kệ những đạo lý quy củ cứng nhắc kia, nhất thời hứng khởi muốn đến xem Tô Lạc Yên thế nào, liền trực tiếp tới đây, cũng sẽ không cố kỵ nhiều như vậy.
Vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt ngoài cửa, không nghĩ tới vậy mà lại để cho mình vào.
Trên đường đến hoa viên, trong đầu Triệu Thu Thần hiện lên không ít ý nghĩ, nàng nghĩ Tô Lạc Yên có thể sống không tốt hay không? Suy cho cùng Thế tử Viễn Đình Hầu là người mù, nàng vốn có thể làm Thái tử phi cao cao tại thượng, hiện giờ chỉ gả cho một Thế tử, thân thể trượng phu còn bị tàn tật, không chừng trong lòng sẽ không thoải mái.
Hơn nữa, trước kia hai người bọn họ cũng không quen biết, Thế tử Viễn đình Hầu phải buộc trái với mệnh lệnh của sư phụ mà cưới nàng, có lẽ quan hệ giữa đôi vợ chồng mới cưới này thập phần cứng ngắc.
Một đường suy đoán không yên, vừa mới bước vào hoa viên không lâu, Triệu Thu Thần liền nghe thấy một khúc đàn tuyệt diệu.
Tiếng đàn trôi chảy tự nhiên, âm sắc du dương êm tai, giai điệu triền miên lưu luyến, đầy vẻ ái muội.
Đây chính là thủ khúc cầu hôn nổi danh, Phượng Cầu Hoàng*.
*"Khúc Tư Mã phượng cầu" tức là khúc "Phượng cầu hoàng" (chim phượng trống tìm chim phượng mái) của Tư Mã Tương Như đàn tỏ tình với nàng Trác Văn Quân.
Tiếng đàn truyền đến từ lương đình cách đó không xa đã bị núi giả che lấp, Triệu Thu Thần kinh ngạc trong lòng, được hạ nhân dẫn đường tới bên ngoài đình nghỉ mát, xuyên thấu qua rèm lụa mỏng bị gió thổi lên, nhìn thấy hai bóng người thân mật dựa vào nhau.
Hạ nhân thưa: "Triệu tiểu thư, Thế tử đang cùng Thế tử phi ở bên trong chờ ngài."
Triệu Thu Thần không xác định nghĩ, chẳng lẽ người đánh đàn kia là Tô Lạc Yên?
Nàng vén rèm cửa đi vào, đập vào mắt nhìn thấy chính là một đôi nam nữ ngồi trước đàn.
Nam tử bạch y tóc đen, thần sắc ôn hòa mang ý cười, là một quân tử ôn hòa phong độ.
Nữ tử thanh y môi đỏ, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười yếu ớt, một thân khí chất tiểu thư khuê các đoan trang thanh nhã.
Hai người ngồi chung một chỗ, tựa như một đôi bích nhân do trời đất tạo nên.
Hai người cùng nhau gảy một cây đàn, phối hợp cực kỳ ăn ý, rõ ràng chưa nói với nhau câu nào, một người trong đó còn không thể nhìn, nhưng hết lần này tới lần khác giơ tay nhấc chân đều là tình ý lưu chuyển, khiến người đứng xem phải đỏ mặt.
Đợi đến khi đàn xong khúc này, Triệu Thu Thần mới nói thầm: "Sớm biết tới đây là như thế này, ta sẽ không đến, thật đúng là mất công lo lắng một hồi mà."
A Lạc mời nàng ngồi xuống, hỏi: "Triệu đại tiểu thư đột nhiên đến cửa, là có chuyện gì sao?"
Thấy hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, Văn Nhân Cẩn liền đứng dậy ôm đàn, tránh ra một chỗ, tự mình ngồi sang bên kia.
Triệu Thu Thần tùy ý nói: "Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi hả?"
A Lạc suýt nữa trợn trắng mắt, thật nhanh nhịn xuống.
Triệu Thu Thần thích nhất là nhìn Tô Lạc Yên bị chọc đến phát giận, rồi lại ngại bộ dáng lễ nghĩa mà phải nhịn xuống, trong mắt nàng đặc biệt thú vị.
Đáng tiếc duy nhất chính là không thể chọc quá mức, làm quá sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, sau đó liền khó gặp rồi.
"Ngươi cùng thế tử tân hôn vui vẻ, có phải đã quên hôm nay là ngày gì phải không?"
A Lạc: "Ngày gì?"
Triệu Thu Thần cổ quái nhìn nàng một cái, " Hôm nay là ngày thái tử đại hôn, ngươi không nghe thấy tiếng chiêng trống huyên náo bên ngoài sao?"
A Lạc nhíu mày một chút, nói: "Chuyện của hắn thì liên quan gì đến ta?"
Thấy thái độ của nàng lãnh đạm như vậy, Triệu Thu Thần chậc chậc hai tiếng: "Xem ra ngươi hiện tại quả thật không thích hắn."
Dứt lời, A Lạc thoáng nhìn thấy Văn Nhân Cẩn đang chậm rãi đánh đàn cách đó không xa khẽ dừng một chút.
"Ta nói thích hắn lúc nào? Trước kia là bởi vì hôn ước, ta mới thân thiết với Thái tử một chút.
Sau đó hôn ước đã được hủy bỏ, ta cùng Thái tử liền không còn quan hệ, về sau có chuyện gì liên quan đến hắn, ngươi cũng đừng nói trước mặt ta nữa."
"Được được được," Triệu Thu Thần vẻ mặt ta đã hiểu, "Biết ngươi bây giờ có người đau lòng, ta cam đoan sau này sẽ không đề cập tới hắn."
Một lát sau, nàng lại cảm thán nói, "Nhìn thấy các ngươi như vậy, thế mà ta đối với chuyện hôn sự cũng có một tia chờ mong."
Lần này A Lạc mới dâng lên lòng hiếu kỳ, "Sao vậy, hôn sự của ngươi đã định rồi?"
Năm nay Triệu Thu Thần cũng sắp tròn mười sáu, đáng lẽ nên đính hôn từ sớm, chỉ là năm trước tổ phụ nàng qua đời, một là chịu tang giữ đạo hiếu, hai là chính bản thân nàng lại là một hỗn thế ma vương nổi