Tháng ba dương xuân, chính là thời điểm mưa dầm.
Mưa xuân như khói bao phủ trên mái hiên tường trắng ngói xanh, tô điểm cho trấn Giang Nam này giống như cõi tiên cảnh trên thiên cung.
Trên đường người đi đường túm năm tụm ba, mỗi bước đi đều thong dong, nhàn nhã, trong đó có một vị lão nhân cao tráng tóc bạc nửa đầu, trên vai mang theo một tiểu nữ oa ba tuổi phấn điêu ngọc trác, vui cười hớn hở, thỉnh thoảng lại chào hỏi cùng người qua đường.
"Lão Vương, rảnh rỗi thì ra uống hai chén a."
"Hôm nay? Hôm nay không được, ta phải dẫn Tuệ Tuệ nhà ta đi nghe hí kịch đây."
Lão nhân cõng cháu gái nhỏ nhà mình đi một đường tới trước sân khấu kịch, nghe hí khúc y y nha nha hơn nửa ngày, trong lúc đó còn mua cho tiểu nữ oa hồ lô, đường nhân, bánh dày cùng vô số đồ ăn khác, đến giữa trưa, lại chậm rãi bước chân trở lại một tòa trạch viện bên cạnh phủ An Lăng Châu.
Vừa vào cửa, tiểu oa nhi tên Tuệ Tuệ liền không chút do dự vứt bỏ gia gia, cất bước nhỏ lộc cộc, một đầu đâm vào trong ngực một nam tử thân hình thon dài, bạch y thắng tuyết: "Phụ thân! Tuệ Tuệ đã về rồi!"
Đôi mắt màu hổ phách của nam tử nhu hòa đến cực điểm, cúi người ôm lấy tiểu nữ oa, cười hỏi: "Tuệ Tuệ ra ngoài chơi cái gì?"
Tiểu nữ oa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, khuôn mặt tròn tròn phúng phính như cái bánh bao, ngũ quan tinh xảo lại xinh đẹp, nàng có một đôi mắt nai con to màu nâu nhạt, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ tựa vào nhau, hai cha con như cùng một cái khuôn khắc ra.
"Tuệ Tuệ đi xem hí kịch, ăn kẹo hồ lô, đường nhân, bánh dày, bánh râu rồng*..." Tiểu gia hỏa bẻ ngón tay, đếm từng cái một.
Còn chưa đếm xong, một nữ tử mi mục như họa từ trong phòng đi ra, miệng nói: "Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, Tuệ Tuệ, con còn muốn răng của mình nữa không?"
Tuệ Tuệ vội vàng che miệng nhỏ của mình lại, bi bô nói: "Đều là gia gia mua, Tuệ Tuệ đã nói không cần rồi, mẫu thân không trách Tuệ Tuệ, có được không?"
Lão nhân, cũng chính là Viễn Đình Hầu vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Hắc, ngươi, đứa nhỏ láu cá này, còn biến thành lỗi của gia gia rồi đấy."
A Lạc đi tới, căn dặn nha hoàn dẫn tiểu gia hỏa kia đi đánh răng, lại nói với Viễn Đình Hầu: "Phụ thân cũng đừng quá nuông chiều nàng, Tuệ Tuệ còn nhỏ không biết tiết chế, ngài lại cùng A Du mỗi ngày đều mặc cho nàng muốn gì được nấy, sau này nuôi ra một hỗn thế tiểu ma vương cũng không tốt."
Viễn Đình Hầu trừng mắt: "Sao lại không tốt! Cháu gái của Văn Nhân Tụng ta, cái gì cũng tốt!"
Lại nhìn Văn Nhân Cẩn bên cạnh, một bộ thái độ mỉm cười ngầm thừa nhận, trong lòng A Lạc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai cha con này, thật sự là không cứu được!
Nhớ năm đó, Viễn Đình Hầu luôn mồm luôn miệng muốn ôm cháu trai, kết quả A Lạc sinh ra một tiểu nha đầu, khiến hắn cảm thấy thất vọng.
Nhưng mà Tết năm ngoái qua thăm cháu gái, Viễn Đình Hầu mới ôm cháu gái nhỏ một lần, đã bị buộc chặt ở chỗ này, không trở về kinh thành nữa.
Muốn hỏi người sủng ái, cưng chiều Tuệ Tuệ nhất trong nhà này, không phải Viễn Đình Hầu thì còn ai.
Người thứ hai sủng Tuệ Tuệ, chính là phụ thân nàng, Văn Nhân Cẩn.
Nhớ hồi đó, trước khi Tuệ Tuệ sinh ra, hắn còn bảo A Lạc không cần phải sinh, đến khi sinh bé ra, hắn lại trở thành một nữ nhi nô mất rồi.
Nghĩ tới đây, A Lạc cảm thấy dở khóc dở cười.
Buổi tối, Văn Nhân Cẩn dỗ dành Tuệ Tuệ ngủ trước, rồi mới đạp lên màn đêm trở lại phòng.
A Lạc ngồi lau tóc bên giường, nhẹ giọng trêu chọc hắn: "A Du, chàng nói xem nếu ta đi nói cho Tuệ Tuệ biết, chàng đã từng không muốn con bé, liệu nàng có khóc không?"
Văn Nhân Cẩn đến bên cạnh nàng, tự nhiên tiếp nhận khăn vải trong tay A Lạc, ngón tay thon dài vuốt ve tóc nàng, từng chút từng chút lau khô hơi nước giữa tóc nàng.
Hắn ôn nhu cười hỏi: "Sao A Lạc lại nghĩ đến cái này? Tuệ Tuệ còn nhỏ, đừng đùa con bé."
A Lạc hừ một tiếng, ngữ khí oán niệm: "Bây giờ trong mắt chàng chỉ có nữ nhi thôi."
Động tác lau tóc dừng lại, trong mắt Văn Nhân Cẩn hiện lên một tia ý cười sáng tỏ, hắn nghiêng người về phía trước, từ phía sau ôm lấy thê tử của mình, giọng nói thanh nhuận ôn thuần, chậm rãi nói bên tai nàng: "Ta yêu thương Tuệ Tuệ, là bởi vì bé là đứa nhỏ nàng vì ta mang thai mười tháng vất vả sinh ra, không có gì hơn."
A Lạc thì thầm: "Nhưng bây giờ chàng...!rất ít khi chạm vào ta...!có phải phu quân đã không còn hứng thú với ta không?"
Vừa dứt lời, toàn thân Văn Nhân Cẩn cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú nhiễm một vệt hồng nhạt, cúi đầu nói: "A Lạc, ta không có ý này, ta chỉ là không muốn...!Nàng lại chịu khổ thai nghén nữa...."
Từ khi Tuệ Tuệ sinh ra, Văn Nhân Cẩn liền phân cho nữ nhi rất nhiều tâm lực, về cơ bản Tuệ Tuệ đều là do hắn tự tay nuôi lớn, A Lạc vất vả nuôi dưỡng con nhỏ cũng không cảm nhận được mấy phần.
Tuy rằng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng đồng thời, nàng cũng có loại cảm giác bị bỏ quên, rõ ràng nhất chính là, tần suất sinh hoạt vợ chồng của hai người giảm đi rất nhiều, hoàn toàn bất đồng với lúc mới cưới.
Bất quá trừ điều đó ra, Văn Nhân Cẩn vẫn đối xử với nàng như thường ngày, có đôi khi A Lạc lại cảm thấy mình đa tâm.
Đêm nay rốt cục nàng cũng đem rối rắm trong lòng nói ra, lại không ngờ nghe được một câu trả lời ngoài dự liệu như vậy.
A Lạc không khỏi nhớ lại một số chuyện cũ.
Năm đó nàng sinh Tuệ Tuệ khi 17 tuổi, bởi vì tuổi còn quá nhỏ, phản ứng lại rất mãnh liệt, sau khi mang thai liền đặc biệt khó chịu.
Khoảng thời gian đó, hai chân của nàng thậm chí còn phù nề đến mức không thể xuống giường, ban đêm thì cả đêm không ngủ được.
Vì chăm sóc nàng, Văn Nhân Cẩn cũng gầy đi một vòng lớn, đến trước khi sinh, tâm tình của hắn sa sút hẳn ra, trước khi sinh một ngày còn nói với A Lạc nếu không thì không sinh nữa.
Về sau A Lạc mới biết được, Văn Nhân Cẩn nghĩ đến người mẫu thân đã tạ thế vì khó sinh của mình, lại thấy nàng mang thai gian nan như vậy, bởi vậy mà có bóng ma tâm lý trong lòng.
Cho dù sau đó A Lạc thuận lợi sinh Tuệ Tuệ ra, cái bóng này cũng không biến mất, chỉ là được giấu ở dưới bề ngoài thong dong lạnh nhạt của hắn, chưa từng biểu lộ ra mà thôi.
"Chẳng lẽ chàng không muốn có thêm một vài hài tử nữa sao? Phụ thân còn mong được ôm tôn tử đấy." A Lạc quay đầu nhìn hắn.
Thần sắc Văn Nhân Cẩn nhu hòa, vuốt ve hai má nàng, cười yếu ớt nói: "Ta hiểu rõ phụ thân mà, hắn sẽ không để ý đâu, hắn rất yêu thích Tuệ Tuệ."
A Lạc ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên tiến lên, nhẹ nhàng cắn môi hắn, sau một khắc không ngoài ý muốn cảm giác được hô hấp của hắn cứng lại, lồng ngực thoáng phập phồng một chút.
Nàng nỉ non hỏi: "Ta muốn chàng, chàng không muốn ta sao?" Lâu như vậy rồi, sẽ nghẹn hỏng mất.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, A Lạc lập tức bình tĩnh lại, nàng muốn nhìn xem dưới loại dụ dỗ này hắn có thể nhịn được nữa hay không.
Một đêm này, A Lạc dùng hết kỹ năng của bản thân, lại một