Ở bên ngoài Lâm Cẩm bí cảnh, tất cả những người còn chưa tiến vào bí cảnh đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý ập tới, có người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía chân trời xa xa, một đạo thân ảnh như tuyết ngự phong mà đến.
Người còn chưa tới, khí tràng quanh người nọ đã lan tràn tới, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống, đang là quang cảnh ngày xuân ấm áp nhưng nơi này lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng kinh hô trầm thấp: "Là đạo tôn Lục Thương!"
"Thật là kỳ lạ, sao đạo tôn lại xuất sơn vào hôm nay được?"
"Hơn mười năm trước, không phải Đạo tôn đã thu một đệ tử sao? Hôm nay đệ tử của hắn cũng đi vào bí cảnh thì phải?"
Thần sắc Lục Thương lãnh đạm, bỏ ngoài tai những lời nghị luận xung quanh, trực tiếp đi tới trên vân đài cao cao kia, chọn một vị trí, liền mở ống tay áo khoanh chân ngồi xuống, một tay chống trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong suốt quá trình, hắn không nói một lời, cũng không nhìn bất luận kẻ nào, coi mọi người như không khí, hiển lộ ra tư thái ngạo nghễ.
Nhưng mà không một ai tỏ vẻ bất mãn, trong ánh mắt mỗi người nhìn về phía hắn đều mang theo kính sợ cùng ngưỡng vọng đối với cường giả, mặc dù có một số trưởng lão tông môn cũng ở trên Vân đài với hắn, càng lớn tuổi càng có tư lịch sâu hơn so với hắn nhưng cũng không dám có ý kiến gì với chuyện này.
Trong Tiên môn, chỉ nói thực lực, chỉ cần thực lực đủ mạnh, liền có thể khiến vô số người cam nguyện cúi đầu.
Mà trong Quy nguyên tiên tông, Lục Thương chính là cường giả mạnh nhất, là đệ nhất tiên đạo của Thiên Tuyền Giới.
Hắn là đạo cốt trời sinh, bất luận là đạo pháp gì, ở trong mắt hắn đều đơn giản rõ ràng như giấy trắng mực đen.
Một viên đạo tâm sáng rực, vạn pháp đều hiểu rõ trong lòng.
Rất nhiều người tu hành tìm hiểu đạo pháp cả đời cũng không hiểu ra, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu ý nghĩa trong đó, tư chất được trời ban cho như vậy, cho dù xưng là con cưng của thiên đạo cũng không quá đáng.
Cả đời này của Lục Thương, có thể nói là đặc biệt thuận lợi, không có nửa điểm gập ghềnh.
Có lẽ là thấu hiểu đại đạo thế gian này, cũng có lẽ đã đạt tới đỉnh cao nhất, tính tình Lục Thương cũng trở nên lạnh nhạt vô trần, rơi vào trong mắt người khác, liền có vẻ đặc biệt cao thâm khó lường, cao ngạo bất phàm.
Dưới vân đài, vẫn có người thỉnh thoảng đánh giá Đạo tôn bạch y cao cao tại thượng trên vân đài kia.
Trên vân đài, một lão giả khuôn mặt hiền từ ngồi cách Lục Thương không xa, vui vẻ mở miệng.
"Đúng là khách ít đến, hôm nay Lục sư điệt tới đây, cũng là vì trông coi đệ tử nhà mình sao?"
Mí mắt Lục Thương cũng không nhấc lên, nhắm mắt đạm mạc nói: "Ừm."
Lão giả vốn là sư thúc trên danh nghĩa của Lục Thương, đối với thái độ như vậy của hắn đã sớm tạo thành thói quen, vẫn tươi cười đầy mặt nói: "Ta còn tưởng là đến lúc gặp lại ngươi, chỉ sợ là đợi ngươi độ kiếp phi thăng, không nghĩ tới còn có một ngày thấy ngươi rời khỏi Vạn đạo sơn, xem ra năm đó thu nhận đệ tử kia là đúng rồi."
Lục Thương sắc mặt thản nhiên, trầm mặc không nói.
Lão giả tiếp tục cười tủm tỉm: "Lại nói tiếp, tiểu đệ tử mà Lục sư điệt thu kia tư chất cũng không tồi, gọi là Lâm Thanh Vận, đúng không? Vừa rồi ta mới liếc mắt một cái, tiểu cô nương tuổi còn trẻ mà đã là tu vi Kim Đan, chính là người đứng đầu trong lớp đệ tử trẻ tuổi, có lẽ tương lai sẽ có thể vượt qua sư điệt cũng không biết chừng a."
Lục Thương đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Ta không chỉ có một đệ tử."
Lời này của hắn không rõ ràng khiến lão giả nhất thời không kịp phản ứng, "Cái gì?"
Lục Thương chậm rãi mở mắt, nghiêng mặt nhìn về phía lão giả, ngữ khí không gợn sóng, tựa hồ chỉ là đang trình bày một sự thật: "Ta thu hai người đệ tử, không phải chỉ có một.
Đại đồ đệ tên Lâm Thanh Vận, tiểu đồ đệ là Lâm Lạc Âm."
Nụ cười trên khuôn mặt của lão giả cuối cùng cũng đã biến mất, đồng thời xuất hiện một chút ngạc nhiên: "Thì ra là như vậy? Chỉ là tiểu đồ đệ kia của sư điệt, sao ta chưa từng nghe qua vậy?"
"Trước kia chưa từng nghe qua, nhưng về sau thì chưa chắc."
Lục Thương không dấu vết nhíu mày, rất nhanh lại bình phục, lạnh lùng nói xong câu đó, liền quay đầu lại nhắm mắt, không nói gì nữa.
Hắn lại không biết, lời nói hôm nay của hắn, trong những năm tháng tới, vậy mà lại thành một lời sấm.
***
A Lạc bước qua cánh cửa ánh sáng kia, trước mắt liền tối sầm lại, vô số thanh âm bên tai cũng chợt đi xa, cả người có loại cảm giác xuyên qua một lớp màng mỏng vô hình.
Mở mắt ra lần nữa, không ngoài dự liệu, Lâm Thanh Vận kéo tay nàng lúc trước đã không thấy bóng dáng đâu.
Mà bản thân nàng thì lại đứng trong một vùng hoang vu vô tận, bốn phía đều là đồng hoang kéo dài không dứt, liếc mắt một cái nhìn không tới biên giới.
Cả hoang nguyên này tựa hồ chỉ có một mình nàng, nhìn không thấy núi cũng không nhìn thấy cây, không có bất kỳ chướng ngại vật nào, chỉ có cỏ dại khô vàng mênh mông, bị gió thổi lung lay trên mặt đất.
A Lạc đi về phía trước vài bước, ngọc giác treo bên hông đột nhiên sáng lên, nàng cầm ngọc lên, bên trong truyền ra thanh âm của tỷ tỷ Lâm Thanh Vận.
"Âm Âm, bây giờ muội đang ở đâu? Muội vẫn ổn chứ? Xung quanh có nguy hiểm gì không?" A Lạc lắc đầu, ý thức được đối phương không nhìn thấy mình, vội vàng nói: "Tỷ tỷ, không có nguy hiểm gì cả, hiện tại muội đang ở trên một thảo nguyên, tỷ không phải lo lắng cho muội, sư phụ đã cho muội pháp bảo rồi."
Nghe nói vậy, lúc này Lâm Thanh Vận mới thoáng yên lòng, dặn dò một đống lời mới kết thúc liên lạc.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên A Lạc tiến vào bí cảnh, nhưng nàng chính là người biết trước cốt truyện, vừa vặn trong sách cũng có viết đến nơi này.
Nơi đây nhìn như là một thảo nguyên hoang dã nhưng kỳ thật là một ảo cảnh phức tạp, trận nhãn ở giữa ảo cảnh, chính là gốc tiên phẩm linh thực mà nam chủ hái đi.
Nói cách khác, nơi này vốn dĩ sẽ trở thành phó bản giúp nam chủ gia tăng kinh nghiệm, linh thực cũng được dùng làm một đạo cụ trợ công, thúc đẩy nam nữ chủ sinh tình.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, A Lạc lại rơi xuống nơi này sớm một bước, càng gần linh thực hơn so với nam chủ.
Trong sách nam chủ rơi xuống bên ngoài huyễn cảnh, không cẩn thận đi lạc mới phát hiện ra gốc cây linh thực kia, A Lạc thì trực tiếp đến bên trong ảo cảnh luôn.
Nếu nàng đoán không sai, chắc bây giờ Cố Tinh Giác đang ở phụ cận không xa, nếu A Lạc muốn lấy được gốc linh thực kia trước, nhất định phải nhanh chóng hành động.
Nghĩ như vậy, A Lạc vội vàng xem kỹ nội dung cốt truyện ở trong đầu.
Trong sách viết, sau khi Cố Tinh Giác lạc vào ảo cảnh, bị vây khốn một khoảng thời gian, nhưng hắn lại rất có thiên phú đối với trận pháp, sau một ngày trầm tư suy nghĩ, hắn tìm được phương hướng và vị trí của mắt trận, sau đó phát hiện ra linh thực được linh thú bảo hộ, tiếp đó trải qua một phen chiến đấu mới bắt được linh thực, lại bởi vì trong lúc chiến đấu bị thương quá nặng, hắn mới bất đắc dĩ ăn linh thực mạnh mẽ đột phá tại chỗ.
Mà sở dĩ A Lạc muốn lấy được linh thực này, là vì phòng ngừa vạn nhất.
Rõ ràng, người cường đại hờ hững như Lục Thương, rất khó tưởng tượng được viễn cảnh hắn sẽ thích một nữ tử.
Được tại # TгЦмtгuуe n.VN #
Hắn