A Lạc không ngờ, sau khi trúng độc Xích Đăng Hoa rồi triệt để làm càn một hồi như vậy, nàng vẫn còn có thể mở mắt ra.
Y phục rải rác trước khi nàng thiếp đi đã được mặc lại trên người, ngược lại tóc nàng vẫn xõa tung, một mình nằm trong một mảnh biển hoa phấn hồng, trước mắt là bầu trời xanh vạn dặm không mây.
Chậm rãi ngồi dậy, nhìn những đóa Mộng Yểm Hoa bên cạnh, trong lúc nhất thời A Lạc nhịn không được hoài nghi, có phải mình chỉ là một giấc mộng hay không.
Nhưng chẳng bao lâu, nàng biết tất cả không phải là một giấc mơ.
Từ trên mặt đất đứng lên, nàng nhìn thấy phía trước cách đó không xa trong biển Mộng Yểm Hoa, một bóng người hoàn mỹ, bạch y tinh khiết đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía nàng.
Nghe thấy tiếng động, hắn không quay đầu lại, vẫn im lặng đứng đó.
Mái tóc đen đến thắt lưng bị gió thổi bay lên, từng sợi từng sợi phiêu đãng.
Ống tay áo rộng buông xuống cành hoa, khiến cho vạt áo trắng như tuyết cũng giống như bị nhiễm màu hồng kiều diễm.
Thân ảnh cô đơn độc lập kia, quanh thân quanh quẩn khí tức cao ngạo lạnh lẽo như tuyết đọng ngàn năm trên đỉnh núi khiến người ta sợ hãi.
Phóng tầm mắt nhìn đến, liền biết không thể tiếp cận.
Nhưng A Lạc vẫn kiên định từng bước đi về phía hắn.
Lúc này, nàng phát hiện cảm giác khó chịu lúc trước đều biến mất, mà tu vi nàng đình trệ hồi lâu, vậy mà lại đột phát một lần từ Luyện khí tầng bảy đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Tiến bộ lớn như vậy, nàng lại chỉ dùng nửa ngày, quả thực có thể nói là kỳ tích.
Trong lòng A Lạc biết, đây là bởi vì nàng đã giao hợp song tu với Lục Thương, tu vi của Lục Thương cao hơn nàng quá nhiều, nên đã bị nàng gián tiếp thải dương bổ âm mà thôi.
Nghĩ tới đây, trái tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Sư phụ."
Nàng chầm chậm đi đến phía sau hắn hai bước, nhẹ giọng gọi hắn, giọng nói run rẩy hết sức rõ ràng.
Lúc này, nàng cũng đã minh bạch tất cả những khó hiểu khi nãy, vì sao nàng trúng độc Xích Đăng Hoa nhưng không chết, vì sao hắn chỉ là một con rối mà lại có thể giải độc cho nàng.
A Lạc đã hiểu rõ mọi chuyện, sư phụ người rối trước mắt này, chính là sư phụ thật sự.
Tuy rằng nàng không biết sao hắn có thể làm được, nhưng có thể xác định chính là, nàng quả thực đã ngủ qua sư phụ của mình, Đạo tôn Lục Thương đại danh đỉnh đỉnh, kinh tài tuyệt diễm.
Hơn nữa, còn là do nàng ép buộc hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng nhuận của thiếu nữ mơ hồ trắng bệch đi, vẻ mặt càng ngày càng sợ hãi, trong ánh mắt lóe lên sự tuyệt vọng cùng e ngại.
Lục Thương rốt cục cũng xoay người lại, hơi hơi cụp mắt, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
"Sư, Sư phụ..." Nàng lại gọi một tiếng, đáy mắt trong suốt lóe ra thủy quang như một dòng ngân hà vỡ tan.
Ánh mắt Lục Thương lãnh đạm, bình tĩnh hỏi: "Lạc Âm, người ép ngươi ăn Xích Đăng Hoa là ai?"
Thấy hắn mở miệng lại là những lời này, A Lạc lập tức sững sờ tại chỗ.
Sư phụ không trách nàng sao? Sao hắn lại làm ra dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy? Hay là do nàng hiểu lầm?
Trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn, thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Theo lý thuyết, sau khi phát sinh chuyện kia, Lục Thương chân chính chắc chắn sẽ không thể có thái độ này được, vậy mà hắn lại biểu hiện như chưa có chuyện gì xảy ra!
Trong lòng kinh nghi bất định, nhưng ngoài mặt A Lạc vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Là Lê Kiều Kiều, lúc trước khi ngài cứu ta một lần kia, người khi ta chính là Lê Kiều Kiều, bên cạnh nàng còn có ba người nhưng ta không nhận ra."
"Ừ." Lục Thương gật đầu.
Lập tức ống tay áo dài của hắn mở ra, A Lạc chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo nhu hòa nâng nàng lên, hai người bỗng dưng bay lên không trung.
Nàng nghi hoặc lên tiếng: "Sư phụ?"
Lục Thương không nói một lời, cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, con ngươi đen híp lại, nhanh chóng bay về một hướng.
Hắn bay rất nhanh, tốc độ so với kiếm tu ngự kiếm phi hành còn nhanh hơn, trong nháy mắt, hai người liền từ biển hoa đi tới phía trên một khu rừng rậm, lơ lửng trên đỉnh một gốc đại thụ.
"Là bọn họ sao?" Lục Thương lạnh giọng hỏi.
A Lạc theo tầm mắt của hắn nhìn lại, phía dưới khu rừng đang có bốn người đánh nhau với yêu thú, chính là đoàn người lúc trước đã cướp đi túi trữ vật của nàng, còn ép nàng ăn Xích Hoa Đăng.
Nàng giật mình gật đầu: "Đúng vậy, chính là bọn họ."
Lục Thương lại bình thản "Ừ" một tiếng, giơ tay về phía mấy người đó, tay hắn tái nhợt thon dài, khớp xương ngón tay rõ ràng, có vẻ mỹ lệ lại hư ảo.
Sau đó, bàn tay mỹ lệ này làm một động tác nắm chặt trong hư không.
Trong rừng, mấy người Lê Kiều Kiều đột nhiên bị một cỗ uy áp cường đại vây khốn, tất cả đều không thể động đậy được.
Bốn người kinh hãi không hiểu, căn bản là vô lực phản kháng, ngay cả việc xoay chuyển con mắt tìm kiếm người vây khốn bọn họ cũng không làm được.
Chợt, Kiếm Lang Thú đang triền đấu cùng bọn họ không còn hung ác như một khắc trước nữa, cụp đuôi nằm sấp trên mặt đất, ô ô kêu nhỏ, như gặp phải đại địch.
Cái chớp mắt tiếp theo, sức mạnh vây khốn bọn họ đột nhiên tăng cường, thống khổ to lớn ập tới, đến một tiếng kinh hô mà bốn người cũng không thể thốt lên được, cứ như vậy mà mất đi sinh khí trong khoảnh khắc.
Mãi đến tận khi rơi vào trong hắc ám vô tận, bọn họ cũng không biết được mình đã chết trong tay ai.
Rơi vào trong mắt A Lạc, nàng chỉ thấy trong hư không, Lục Thương đột nhiên nắm chặt tay thành quyền, mấy người bị cố định tại chỗ kia cũng giống như bị thứ vô hình nào đó lập tức bóp nát, ngay cả thi thể cũng không lưu lại, cả đám hóa thành tro tàn bay tiêu tán.
A Lạc: "..." Thật, thật hung tàn.
Nhận ra tiểu đồ đệ đang run rẩy, Lục Thương chuyển mắt nhìn lại, "Sao vậy, sợ hả?"
A Lạc thật cẩn thận liếc sư phụ một cái, Lục Thương giết chết bốn người chỉ trong phút chốc, còn là đồng môn của mình, trên mặt lại nhìn không ra một biểu tình gì, vẫn lạnh lùng vô tình như trước.
Ngược lại thì nàng cũng không sợ hãi gì, dù sao bốn người kia đối với nàng như vậy, trong lòng nàng cũng rất hận.
Chỉ là trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được mà thôi...!Phải biết rằng Lâm Lạc Âm chính là một tiểu tiên nữ hồn nhiên đáng yêu, tu vi quá thấp căn bản không học được bao nhiêu thuật pháp, ngay cả mấy động vật nhỏ nàng cũng chưa từng giết qua, chứ đừng nói là giết người.
"Ta, ta chưa từng thấy cảnh như này...!"A Lạc lắp bắp mở miệng.
Nghe vậy, Lục Thương trầm mặc một lát, ôm nàng xuống mặt đất, nói: "Tu vi của ngươi đã tới Trúc Cơ, bây giờ sẽ phải học một ít thuật pháp, bắt đầu từ hôm nay đi."
Nói xong, hắn chỉ về phía Kiếm Lang thú vẫn dừng lại tại chỗ, nằm sấp cũng không dám nhúc nhích ở bên cạnh.
"Dùng nó để luyện tập đi."
A Lạc bối rối, liếc mắt nhìn Kiếm Lang thú đang run rẩy, lại liếc mắt nhìn sư phụ sắc mặt lãnh đạm, đột nhiên sinh ra một chút đồng tình với Kiếm Lang thú này.
Lục Thương giảng giải