Edit: icedcoffee0011
Minh Tiêu chọn chính là một chậu hoa tạo hình bát giác, hoa văn trôi chảy xinh đẹp, cổ xưa thâm trầm, lại làm bằng sứ.
Đương nhiên, càng quan trọng một chút là, nó thực rắn chắc.
Không, vô cùng rắn chắc.
Cụ thể từ tiếng vang đinh tai nhức óc, có thể thấy Phương gia dùng giá cao mua tới, cánh cửa lõm một vùng lớn.
Hệ thống hai mắt chứng kiến toàn bộ quá trình thao tác lẳng lơ của ký chủ, bi ai phát hiện nó thế nhưng không chút nào ngoài ý muốn, thậm chí còn có một loại cảm giác nhần ai lạc định, quả nhiên như thế.
Sự tình như đập tài sản, ở xã hội hoà bình rất ít thấy, nhưng ở khu biệt thự xa hoa này, gái trị cánh cửa đi đôi với công năng tương xứng, vì thế ở nháy mắt khi ván cửa vỡ tan, âm thanh cảnh báo bén nhọn chói tai kèm đó vang lên.
Đầu sỏ gây tội vô cùng hài lòng với hiệu quả này, phủi phủi rồi khoanh tay đứng sang một bên, trong chốc lát, tiếng kinh hô cùng với la hét ầm ĩ, đèn trong phòng sáng lên.
Cùng lúc đó, Phương Cảnh Phong bị thức giấc cũng đi xuống dưới lầu, trong phòng khách mẹ Phương cùng bà nội Phương vẻ mặt kinh hoảng ngồi trên sô pha, mấy người hầu trong tay cầm đồ vật vẻ mặt cảnh giác đứng ở cửa, mà cha gã cầm di động, cau mày gọi điện thoại.
Bà nội phương nhìn thấy cháu trai ngoan, nhanh nhóng hướng gã vẫy tay: "Nhị Trụ, mau tới đây, cha con đang gọi điện cho bảo an, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Ai u, cũng không biết đêm hôm lại xảy ra chuyện gì."
Phương Cảnh Phong chần chờ một chút, gã trong lòng có chút bất an, loại cảm giác này bắt đầu từ buổi tối khi gã trở về phát hiện Minh Tiêu không ở nhà, nhất thời giận dỗi, sửa lại mật khẩu trong nhà.
Nghĩ đến nữ nhân kia đến bây giờ còn không có trở về, gã bực bội đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Trong vườn có mấy cái đèn, vì tránh ảnh hưởng đến người nghỉ ngơi mà bật không quá sáng, nhưng công năng chiếu sáng đơn giản vẫn phải có, gã lang thang không có mục tiêu nhìn, một thân ảnh xa lạ lại quen thuộc rơi vào trong mắt gã.
Có lẽ là cảm giác được tầm mắt dừng ở trên người mình, thân ảnh kia quay đầu, ánh đèn tối tăm làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch thẳng tắp đối diện với gã.
Phương Cảnh Phong hít sâu một hơi, quay đầu, động tác kéo bức màn liền mạch lưu loát.
Chờ gã phản ứng lại bản thân vừa làm gì, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
"Phương tiên sinh, mọi người ở trong phòng sao?"
"Hẳn là bảo an tới." Một người hầu nói, nói rồi định mở cửa.
"Từ từ." Phương Cảnh Phong theo bản năng cao giọng ngăn động tác của người hầu, bất thình lình như vậy, mọi người đều khó hiểu.
"Mày lại muốn làm gì!" cha phương vốn là đối chính mình cái này ham ăn biếng làm nhi tử bất mãn, lúc này giấc ngủ không đủ, tính tình kém, tức giận hỏi xong, thấy phá của nhi tử ấp úng nói không nên lời, mày nhăn lại tự mình đi qua mở cửa.
Đứng trước cửa là nhân viên bảo vệ quen thuộc, thân hình cường tráng gương mặt hắc hắc, gương mặt hàm hậu cười xấu hổ, anh bảo vệ gãi gãi đầu nói: "Chẳng là, Phương tiên sinh, chúng tôi gặp cô Lý ngoài cửa, cô ấy thừa nhận là cô ấy phá cửa, nói là khóa không mở được, không phải có kẻ trộm." Anh bảo vệ nói xong nghiêng người, để lộ người bị thân hình anh ta ngăn trở phía sau.
Cha phương nghe được lời giải thích không đáng tin cậy của bảo an, vốn là muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy con dâu út đứng ở cửa, lại không thể không tự kiềm chế xuống.
Ánh mắt sắc bén của ông ta liếc Minh Tiêu một cái, quay đầu chậm chạp nói với bảo an: "Mấy hôm trước trong nhà sửa lại mật mã, con trai với con dâu út nhà tôi mới đi tuần trăng mật về, quên nói với hai chúng nó, tạo thành hiểu lầm.
Phiền toái các anh rồi."
Gã qua loa mà viện một cái cớ, bảo an cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ cần xác định không phải vấn đề an toàn của cư dân là được.
Đi làm ở nơi tụ tập kẻ có tiền thế này, "Không nên hỏi đừng hỏi, không nên nói đừng nói" là nguyên tắc tối ưu nếu muốn kiếm tiền.
Bảo an đi rồi, Minh Tiêu nghênh ngang đi vào phòng khách, phi thường tự nhiên ngồi xuống trên sô pha đơn, thấy tầm mắt mọi người nghi vấn dừng ở trên người cô cũng không hoảng loạn, gọi một người giúp việc cười cười nói: "Phiền lấy giúp tôi cốc nước."
Cô gái mặt tròn tròn trùng hợp bị giao việc ngơ ngác vâng dạ một tiếng, nhanh chóng bưng chén nước lại đây.
"Cô bây giờ còn có tâm tình uống nước!" Cha