Edit: icedcoffee0011
Giọng nói của cô nhẹ nhàng một câu một câu dỗi trở về những câu khuyên bảo an ủi của mẹ Lý, mẹ ruột vẻ mặt khổ sở chực khóc một lúc, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở lên.
Bên cạnh Cha Lý vội vàng vươn tay ôm lấy vợ, thấp giọng dỗ dành hai câu, quay đầu ánh mắt tàn khốc nhìn về phía Minh Tiêu, há mồm chuẩn bị răn dạy.
Keng!
Minh Tiêu xem thấy ông lại muốn phàn nàn, giành trước một bước quăng đũa ở trên bàn, nhíu mày nói: "Ba, không phải con bất kính trưởng bối, nhưng ba nhìn xem hai người các ngươi, ở trước bàn cơm ấp ấp ôm ôm còn thể thống gì? Còn có mẹ, con nói như vậy không có ý gì cả, nhưng mà hành vi đần độn như ôm ấp hôn hít cầu an ủi , ngài hiện giờ đã bao lớn rồi."
Từ Uyển Ninh từ nhỏ tuy rằng không chịu coi trọng, nhưng rốt cuộc là đại tiểu thư, cũng coi như là kim tôn ngọc quý lớn lên, sau lại phản nghịch một hồi, ngàn dặm xa xôi chạy đến Hoa Quốc gặp cha Lý, có thể nói sống đến hơn 50 tuổi, chưa từng ăn khổ, cho nên bảo dưỡng rất tốt, Lý gia còn có tiền, chúng tinh phủng nguyệt, đây vẫn là lần đầu tiên bị người giáp mặt chê già.
Đặc biệt người nọ vẫn là con gái hai luôn dùng ánh mắt ôn nhu ngưỡng mộ nhìn bà.
Cảm xúc xấu hổ buồn bực nảy sinh, mẹ ruột đỏ mặt tránh khỏi lòng ngực cha Lý, hô: "Mính Tiêu!" Đại khái là bởi vì lúc này thật sự tức giận, thanh âm bớt đi ôn nhu mang lên vài phần sắc nhọn.
"Được lắm được lắm, con lớn rồi, có chủ ý không thèm nghe lời.
Mẹ suy nghĩ vì con, con lại nói ba mẹ như vậy, đã thế con đi đi, về sau cũng đừng về cái nhà này nữa."
Bà vừa nói chuyện lồng ngực vừa phập phồng, hiển nhiên là khó thở, Lý Mính Hằng, Lý Mính Tâm thấy thế, mau chóng buông đũa đến bên cạnh mẹ, Từ Uyển Ninh bị chồng và con trai con gái vờn quanh ở trung tâm, tựa như một cái Thái Hậu.
Lý Mính Hằng nhìn mẫu thân bị chọc tức thì đỏ hốc mắt, đột nhiên quay đầu mắng: "Lý Mính Tiêu, cô ở nhà chồng làm loạn không đủ, lại chạy đến nhà mẹ đẻ nổi điên, cô về nước ba mẹ đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao? 5% cổ phần công ty cũng lấy tới làm của hồi môn cho cô, tôi thấy cô chính là bạch nhãn lang!
"Cái nhà này không chào đón cô, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!"
Gã nói chuyện đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Minh Tiêu, phảng phất trước mặt không phải em gái cùng một mẹ sinh ra, mà là kẻ thù giết cha.
Minh Tiêu đương nhiên sẽ không bị mấy câu này của gã dọa đến, cô động tác ưu nhã mà lấy khăn giấy chấm chấm môi, chậm rãi cầm lấy đĩa vỏ tôm và xương cá trước mặt Phương Cảnh Phong, đứng lên vài bước đi đến trước mặt Lý Mính Hằng, dưới tầm mắt khó hiểu của tất cả mọi người, hất thẳng vào mặt gã.
Tiếng đĩa sứ rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, Lý Mính Hằng ánh mắt kinh ngạc đan lẫn căm ghét, cắn răng hung tợn mà gằn từng chữ một: "Lý Mính Tiêu, cô cũng dám!"
"Tự tin lên, bỏ chữ cũng đi."
Minh Tiêu biểu tình nhàn nhã cướp lời, giây tiếp theo một chén canh còn ấm áp lại tưới lên đầu Lý Mính Hằng, gã cuống quít nhắm mắt lại, xen lẫn giọng nói kiêu ngạo của cô em gái khiến người khác cực kỳ chán ghét kia, tiếng nước canh chảy tí tách rõ ràng đến kỳ lạ.
Cô nói: "Đánh liền đánh, bà đây còn phải chọn thời gian sao?"
Một chén canh kia không làm tắt lửa giận của Lý Mính Hằng, ngược lại làm lửa giận càng thêm tràn đầy, gã tức đến mức cả người phát run, cái trán nổi đầy gân xanh, bộ mặt dữ tợn đáng sợ, nhìn dáng vẻ như là giây tiếp theo có thể bổ nhào vào người Minh Tiêu, cắn rớt một miếng thịt.
"Đủ rồi, ngồi về chỗ hết đi!" Vẫn luôn sống chết mặc bây, cha Lý rốt cuộc nhìn không được, lên tiếng ngăn lại trò khôi hài này, thần sắc đông lạnh, trầm giọng phân phó nói: "Mính Hằng trở về thay quần áo, chờ lát nữa ta cho người mang bữa tối lên, không cần xuống dưới nữa."
"Ba!" Lý Mính Hằng trừng lớn hai mắt khó hiểu mà nhìn ông, nghĩ không ra vì sao cha lúc này sẽ thiên hướng Lý Mính Tiêu.
"Mau đi, có khách ở đây, ta không muốn nói lần thứ hai."
Lý Mính Hằng rõ ràng đây là cha đang tức giận, gã không dám cãi lời cha, chỉ phải phẫn hận mà trừng mắt nhìn Minh Tiêu, xoay người phát tiết bước đi trên lầu.
Thẳng đến khi bên trên có tiếng đóng cửa, cha Lý mới lại ngẩng đầu, ông nhìn về phía Minh Tiêu ánh mắt phức tạp, sắc mặt không biện hỉ nộ.
"Con cũng thôi đi, nháo đủ rồi thì tập trung ăn cơm."
Những lời này nghe vào, như là người cha bất đắc dĩ thỏa hiệp với con gái không hiểu chuyện, bất quá nếu xem nhẹ gương mặt Poker kia, hiệu quả có lẽ sẽ càng tốt một chút.
Minh Tiêu cũng không tiếp tục cương ngạnh, cô biết hôm nay thử đủ rồi, tiếp tục hẳn là sẽ không có hiệu quả, vì thế phi thường dứt khoát ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục để Phương Cảnh Phong lột tôm.
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, hệ thống nhìn phong thái thanh thản này, rất phá hư không khí mà hỏi: 【 ký chủ, cô không cảm thấy thái độ của cha cô có chỗ quái sao? Tựa hồ rất là...!Dung túng.
】
Cái khác không nói, những với một loạt biểu hiện vừa rồi của ký chủ, nếu đổi người khác, nó dám lấy tư cách hệ thống thề, cho dù không bị cha Lý ném văng ra, cũng khẳng định không được tốt, ít nhất sẽ không khinh phiêu phiêu mà cho qua như thế.
Nhưng kỳ quái không chỉ có kỳ quái ở điểm này, từ biểu hiện của cha Lý lúc trước, ông ta rõ ràng cũng không quan tâm đứa con gái này là mấy.
Minh Tiêu ăn thịt tôm đã lột sạch vỏ, đương nhiên mà trả lời: "Này có cái gì kỳ quái, nhân vật kinh tài tuyệt diễm trâu bò như ta, đương nhiên là người gặp người thích, lúc trước lão cha có thể là mắt mù không chú ý tới, hiện tại nhìn thấy bản nhân, thị lực đã khôi phục một chút."
Quỹ Quỹ nghe ký chủ của nó nghiêm trang mà khoác lác, ở trong không gian ra một con mắt, trừng trừng mắt trợn trắng, lạnh lùng cười nói: "Ha hả, thật vậy sao? Ta không tin."
"Vật ta liền không có biện pháp." Minh Tiêu ý