Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên lầu, cha Lý đứng ở bậc thang cao cao, mặt đầy tức giận, ánh mắt sắc bén thẳng tắp bắn về phía Minh Tiêu, không giống như là nhìn con gái mà như nhìn một cấp dưới đang phản kháng quyền uy của ông.
Lý thị không tính là gia tộc lâu đời, nhưng cũng không phải tân phú (nhà giàu mới nổi), Lý Đức Hậu xuất thân đại thiếu gia sống trong nhung lụa, sau khi tiếp quản Lý thị càng uy nghiêm, ngày thường hỉ nộ không hiện ra mặt, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên phát hỏa lớn như vậy.
Đừng nói người hầu trong nhà, Lý mẫu trong lúc nhất thời cũng an tĩnh.
Lúc này giữa một đống chim cút dưới tầng, Minh Tiêu càng có vẻ phá lệ ngứa mắt, cô khoanh tay trước ngực, trào phúng cười nói: "Ông chắc chưa? Vì tránh phiền toái không cần thiết, tôi phải nói rõ ràng một chút."
"Tôi đã đi là sẽ đi hẳn, nếu ông cho rằng đuổi người đi mấy ngày, tôi sẽ như con chó cụp đuôi tung tăng trở về, khuyên ông nhân lúc còn sớm từ bỏ ý định đó đi."
"Còn có." Cô tạm dừng một chút, khóe miệng càng kéo cong, nhìn thẳng cha Lý tiếp tục nói: "Ích lời trên người tôi, ông cũng đừng lại vọng tưởng nữa."
Cha Lý nghe được câu phía trước còn ổn, câu sau vừa dứt miệng, tức khắc vẻ mặt nghiêm lại.
Ánh mắt rút đi tức giận, bình tĩnh đánh giá Minh Tiêu.
Cho đến ngày nay ông không thể không thừa nhận, đứa con gái thứ hai này thay đổi, không hề dễ khống chế như trước.
Chuyển biến này chắc chắn có liên quan đến lời nói của nó, phải chăng nó...!Đã biết cái gì?
Lý Đức Hậu một bàn tay đánh lên tay vịn cầu thang bằng gỗ đặc, phòng không ai nói chuyện, một mảnh an tĩnh.
Mẹ Lý lúc này cũng không dễ dàng, lông mi treo nước mắt, nhu nhược nói: "Được rồi Đức Hậu.
Tiêu Tiêu từ nhỏ không ở bên cạnh, tức giận chúng ta là bình thường, nó còn bé, đừng so đo."
Lý Đức Hậu trấn an nhìn thoáng qua vợ mình, thật lâu sau mới quay sang Minh Tiêu trầm giọng nói: "Ta không rõ ràng con đang nói cái gì, nhưng con gần đây làm quá nhiều chuyện không ra gì.
Mẹ con có ý tốt tác hợp con với Cảnh Phong, đều là vì con, nhưng sinh hoạt là tự mình, hai vợ chồng hai con sống cạnh nhau không được, phải tìm nguyên nhân từ trên người mình, đừng có không biết tốt xấu giận chó đánh mèo người khác."
"Chuyện con và Phương Cảnh Phong, nếu không muốn chúng ta nhúng tay, tự mình ngẫm lại, hôm nay việc này ta không so đo, nhưng nhớ kỹ không có lần sau, nếu để ta biết con chống đối mẹ con, vậy đừng nhận ta làm ba nữa."
"Tốt, vậy không nhận."
Lời này vừa dứt, mẹ Lý và Lý Mính Tâm đều cả kinh,
Vừa chuẩn bị khuyên hai câu, hai người trực tiếp bị mấy lời này dỗi trở về, hai mẹ con không hẹn mà cùng quay đầu kinh ngạc nhìn người vừa nói ra lời kinh hồn kia.
Minh Tiêu không quản hai người, cô nhìn cha Lý, sắc mặt thanh thanh, căn bản không có ý tứ đồng ý, không khỏi không thú vị mà bĩu môi, "Ba, ba như vậy thật không thú vị.
Một bên nhớ thương ích lợi đạt được từ trên người con, một bên còn muốn ở trước mặt con bưng quyền uy.
Bán con không thành, còn phải con tự mình đưa tiền đến cho ba sao.
Đây là cái thao tác bán thân còn muốn lập đền thờ gì."
Một chữ thô t/ục không có, nhưng ý tứ còn muốn khó nghe hơn những lời thô tục, cha Lý tức giận phía trên bước đi nhanh xuống, tùy tay lấy vật trang trí ngọc thạch dùng sức ném qua đi.
Minh Tiêu nhìn cũng chưa nhìn, trực tiếp một chân đá trở về, ngọc thạch vút qua thái dương cha Lý, nặng nề đập lên cầu thang đằng sau lưng ông, thanh âm thanh thúy, mọi người nghe mà trong lòng rùng mình.
Minh Tiêu vẫn tư thái lười biếng kia, chỉ là trong ánh mắt để lộ ra vài phần nguy hiểm, thanh âm lạnh đạm nói: "Lý Đức Hậu tiên sinh, ông phải nhớ kỹ, tôi cho ông mặt mũi là bởi vì ông còn có cái mác là cha tôi, nhưng hiện tại hành vi của ông và hàm nghĩa từ này đã không hợp, hai chữ này cũng không còn bất luận cái ý nghĩa gì với tôi nữa."
"Nếu ông thành thành thật thật duy trì khách khí mặt ngoài, tôi còn nguyện ý cùng nhau diễn, nhưng hiện tại xem ra, ý nghĩ của chúng ta tựa hồ cũng không nhất trí.
Nếu như vậy..."
Hơi ngừng, trên mặt cô thay một ý cười không có hảo ý.
"Tôi sẽ cùng ông chơi đến cùng."
Minh Tiêu nói xong lập tức đi lên tầng, đi ngang qua cha Lý thì nhợt nhạt cười, dùng chỉ âm lượng có hai người có thể nghe được: "Chào hỏi ông già đáng chết kia giúp tôi." Nói xong làm lơ thân thể cứng đờ của cha Lý, chậm rì rì mà trở về phòng.
Vừa đi vào phòng, nghe không hiểu - hệ thống lập tức nhảy ra.
"Ký chủ, cô vừa rồi là có ý tứ gì? Cái gì ích lợi? Còn có, vì sao muốn Lý Đức Hậu chào hỏi ông ngoại cô? Hai người bọn họ không phải không liên lạc sao?"
Hệ thống hỏi xong ở trong không gian điên cuồng che mặt thét chói tai, nó rõ ràng vẫn luôn ở cùng ký chủ, vì sao cái gì cũng không biết?
Vấn đề liên tiếp xuất hiện, Minh Tiêu ý xấu cố tình không đáp, không nhanh không chậm tắm rửa, thay quần áo, mới đại phát từ bi với hệ thống: "Mi trước kia không phải hoài nghi, vì sao lão cha lại dung túng ta như vậy sao?"
"Đúng vậy, có liên quan với cái này sao?"
Minh Tiêu gật gật đầu: "Thế giới này không có tình yêu vô duyên vô cớ, từ hành vi ngày thường có thể nhìn ra, ông ta cũng không để ý ta.
Nếu như vậy, có thể giải thích hành vi này là vì trên người ta có lợi ích nào đó."
Hệ thống nghi hoặc hỏi: "Trên người cô thì có ích lợi gì? Là liên hôn với Phương gia sao? Vậy sao ông ta lại đồng ý ly hôn, cái này giải thích không thông."
"Đương nhiên không phải." Minh Tiêu bĩu môi, thoạt nhìn rất khinh thường, "Tiểu sạp của Phương gia còn không đến mức để lão cha nhọc lòng, hơn nữa Lý thị và Phương thị hợp tác đã ổn định, đừng nói ly hôn, cho dù ta có đi ra ngoài ong bướm, bị bắt quả tang, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hợp tác hai nhà."
"Nếu vẫn nghĩ không ra, mời mi nhớ lại thân phận của lão cha, dùng tư duy của thương nhân suy nghĩ vấn đề này."
Hệ thống được nhắc nhở, lẩm bẩm nói: "Liên hôn là vì ích lợi, chẳng lẽ nói...!Ly hôn còn có thể mang đến ích lợi lớn hơn nữa?"
"Đáp đúng, đáng tiếc không có khen thưởng."
Lúc này không cần hệ thống hỏi lại, Minh Tiêu cười giải thích tiếp: "Mi không nghi ngờ sao? Ta rời Lê Quốc thời gian dài như vậy, thậm chí hôn cũng đã kết, lão già đáng chết bên kia lại không có một chút động tĩnh nào."
"Cho dù ta biểu hiện không tốt bị loại bỏ tư cách người thừa kế, nhưng ít nhất trên phương diện liên hôn còn có thể ra một phần sức, lão già bồi dưỡng nhiều năm như vậy, sao có thể để quân cờ trong tay chưa có chỗ dùng đã mất tác dụng."
"A." Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ, nếu không phải ký chủ nhắc nhở, nó cũng quên mất xuất thân của nguyên chủ.
Nghĩ vậy hệ thống cảm thấy có chút mất mặt, uổng nó tự xưng là đi qua trăm cái thế giới, đáng ngờ như vậy, nó hoàn toàn không có phát hiện.
Nhất định là cơ sở dữ liệu bị khóa, khiến năng lực phân tích của nó giảm xuống!
Quỹ Quỹ hậm hữ nửa ngày, cuối cùng ngượng ngùng hỏi: "Vậy, cái kia, ký chủ, cô nói xem có thể có liên hệ gì."
Minh Tiêu đã sấy xong tóc, ngồi trên sô pha thích ý lắc lắc chân nói: "Ta có thể đoán được, lão cha đã làm giao dịch, mà vật giao dịch chính là ta."
"Kỳ thật đơn giản, Lý thị mấy năm nay làm ăn lớn, muốn khai thác thị trường nước ngoài, mà mấy năm năm trong nước cũng phát triển, Randall muốn vào thị trường quốc nội.
Hai bên một người muốn đi ra ngoài, một cái muốn tiến cử vào trong, ăn nhịp với nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu.
"Mà ta lại có quan hệ với cả hai bên, là người cơ hồ bị loại bỏ khỏi cuộc đua người thừa kế, vừa lúc có thể tăng liên hệ giữa hai bên, ông già kia đưa ta về, là để tỏ thành ý, lão cha tiếp thu hảo ý này, qua tay ném ta cho Phương gia, làm vững chắc tầng quan hệ tiếp theo."
"Chậc." Minh Tiêu nói đến đây chép chép miệng, "Không nghĩ tới ta còn rất hữu dụng."
Không có cơ sở dữ liệu giúp đỡ phân tích, Quỹ Quỹ lúc này sợ ngây người, nó không dám tin tưởng hỏi: "Nhưng mà, nguyên...!cô vụng trộm chạy về tới nước, lão Randall cũng không biết."
"Mi đã quên một cái tiền đề, ta không phải tự mình chạy về, là bị mẹ ruột gọi trở về."
"Gọi ta về, danh nghĩa bồi thường thân tình, cho ta một gia đình ấm áp." Nói đến đây ánh mắt cô lộ ra vài phần lạnh lẽo, "Cho dù là vật giao dịch, so với bị đối phương áp đặt, cam tâm tình nguyện, mang ơn đội nghĩa mà bị lợi dụng, càng dễ dùng."
Hệ thống bị Minh Tiêu phân tích khiến cho hít hà một hơi, nó chỉ là cái hệ thống nhân sinh người thắng vô cùng đơn giản, sao mạc danh mở ra một hồi âm mưu rồi.
Còn có ký chủ không phải tra nữ chỉ thích ăn uống vui chơi sao, tự nhiên trí thông minh online vậy?
Ngẫu nhiên còn dỗi dỗi ký chủ, Quỹ Quỹ trầm mặc nửa ngày, chân chó nói: "Ký chủ, tiếp theo cô có kế hoạch gì chưa?"
Nó hiện giờ minh bạch, ký chủ đại lão không rõ thân phận, nhưng chỉ số vũ lực, chỉ số thông minh đồng thời online, nó cũng không dám chỉ tay năm ngón.
Đã bắt đầu não bổ cảnh tượng ký chủ đại sát tứ phương, Quỹ Quỹ không nghĩ tới, Minh Tiêu nghe xong liền ngáp dài, duỗi cái eo lười, ném ra một đáp án vô cùng Phật hệ.
"Cái gì kế hoạch, qua được ngày nào hay ngày đó."
Cô đến bây giờ còn không biết lão cha khiến cô ly hôn sẽ đạt được cái ích lợi gì, nhưng trực giác nói cho cô cái này rất quan trọng, cho nên tạm thời vẫn là lấy tĩnh chế động đi.
"..." Hệ thống không cam lòng lại hỏi, "Vậy cô vừa rồi còn ở phòng khách nói, muốn cùng ba hảo hảo chơi chơi."
"Haiz." Minh Tiêu nhún nhún vai, "Kỹ năng chuyên dụng của vai ác - lời nói tàn đọc, tỷ lệ kích phát áp chế đối phương khá hiệu quả, dùng khá tốt, kiến nghị mi về sau có thể thử xem."
Hệ thống: "..."
Ta thử cái quần á~
Đời trước tạo đại nghiệt, đời này trói định cô!
Mặc kệ Quỹ Quỹ ảo tưởng tan biến, nhưng không thể phủ nhận, Minh Tiêu nói đúng.
Ít nhất mấy ngày sau cha Lý không đến tìm phiền toái nữa.
Đồng thời Minh Tiêu cũng đúng như lời cô nói như vậy, hoàn toàn không có kế hoạch phản kích, ỷ vào ai cũng quản không được, mỗi ngày bay múa.
Hệ thống hận sắt không thành thép quan sát đến nhất cử nhất động của cô, rốt cuộc hôm nay nhịn không được nũng nịu: "Ký chủ, cô xem bên ngoài thời tiết đẹp, không muốn làm chút việc có ý nghĩa gì sao?"
Minh Tiêu ngeh nó nói, nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài, thực nể tình gật gật đầu: "Cái này có thể có."
( ⊙o⊙)!
Quỹ Quỹ nhìn ký chủ chuẩn bị lên lầu thay quần áo, quả thực không thể tin được thị giác hệ thống của nó.
Ô ô...!cha ơi, thì ra chăm chỉ không phụ lòng người là thật sự, nó rốt cuộc khuyên bảo được ký chủ!
Minh Tiêu mặc kệ tiếng khóc vui sướng của Quỹ Quỹ, thay xong quần áo, xách túi đi sang gõ cửa phòng bên cạnh.
"Chị, có chuyện gì sao?"
Minh Tiêu thấy Lý Mính Tâm, nâng nâng cằm, "Đi, chị mang em đi làm chuyện có ý nghĩa!"
"..." Lý Mính Tâm khóe miệng vừa kéo, vẫn là đáp: "Được, đợi em một chút."
Lúc này trời đã tối, hai chị em một đường ngồi xe đi vào phố, cùng với tiếng đóng cửa xe, hệ thống một đường ríu rít hưng phấn lúc này trầm mặc.
Nó sâu kín hỏi: "Ký chủ, cô không phải muốn làm chuyện có ý nghĩa sao? Vì sao tới đây?"
Minh Tiêu cười, mang Lý Mính Tâm đi vào một quán bar, ở trong đầu nói: "Trời đã tối, còn có chỗ nào phù hợp làm chuyện có ý nghĩa hơn chỗ này sao?"
Hệ thống: Nhịn xuống nước mắt - hoàn toàn nhịn không được - không đành lòng!
Huhu..hu!!!
Quán bar này không giống chỗ lần trước Minh Tiêu đi, Lôi Thánh là hội sở cao cấp, đương nhiên quán bar này cũng không tồi, nhưng so ra, trong xa hoa lộ ra một chút không đứng đắn.
Hai người đi vào, đại khái là vẻ câu nệ trên mặt Lý Mính Tâmquá mức rõ ràng, không chốc lát đã có một phục vụ tới đây: "Chào hai chị, xin hỏi hai chị là lần đầu tiên tới sao?"
Đồng dạng thái kê (cùi bắp) nhưng vẻ mặt so tay già đời còn đãng hơn - Minh Tiêu gật gật đầu, "Chúng tôi có hẹn trước, số phòng là..."
Nói đến đây ngừng một chút, ở trong đầu nói với hệ thống: "Quỹ Quỹ, quét giùm xem Lương chim xấu ở phòng nào?"
Hệ thống nhất thời không phản ứng lại, "Ai?"
"Lương chim xấu ấy, thằng ngu thích hạ thuốc."
"...!Cô là nói Lương Tuấn Bằng hả."
"Đúng đúng." Minh Tiêu có lệ mà đáp hai tiếng, chỉ thúc giục nó: "Nhanh lên, người ta còn chờ ta đáp lời."
"2103!"
Bị thúc giục, hệ thống cũng không rảnh hỏi cô làm sao biết người ở đây, vội vàng rà quét, nhanh chóng đáp.
Minh Tiêu theo lời thuật lại cho phục vụ, theo chỉ dẫn mà đi lên tầng hai.
Lý Mính Tâm đến bây giờ còn không hiểu ra sao, cô ấy chưa từng tới đây, có chút khẩn trương, túm túm tay áo Minh Tiêu thấp giọng hỏi: "Chị hẹn ai à?"
Minh Tiêu không trả lời, mà là nhìn cô ấy, hỏi: "Em còn muốn trả thù Lương Tuấn Bằng không?"
Lý Mính Tâm sửng sốt, một lát nhanh chóng gật gật đầu, "Đương nhiên."
Lần