[TG2] Những năm đó ta làm hoa khôi
Chương 38: Ta là nữ nhân phải làm hoa khôi
Edit: icedcoffee0011
Ba tháng sau, Lý thị bị Minh Tiêu như tằm ăn lên hầu như không còn, cha Lý bị ép về hưu.
Có của cải trước kia và phí dưỡng lão từ Minh Tiêu cùng Lý Mính Tâm, chất lượng sinh hoạt của cha Lý thực tế không giảm xuống, chẳng qua đối với một người đàn ông dã tâm bừng bừng mà nói, mất đi sự nghiệp không khác gì đâm dao vào tim ông ta, mười mấy năm sau bởi vì bản thân luẩn quẩn trong lòng buồn bực mà chết.
Mà Lý Mính Hằng mất đi quyền kế thừa, bởi vì tâm cao khí ngạo, không muốn kiếm ăn từ trong tay em gái đáng ghét, những sau nhiều lần gây dựng sự nghiệp thất bại, rốt cuộc cảm nhận rõ bản thân, tìm công việc thích hợp, dựa vào gia sản không mặn không nhạt mà sống hết một đời.
Đáng nhắc đến là Nghiêm Nhất Thuân, thiên chi kiêu tử gặp nhiều lần đả kích, rốt cuộc học được cách cúi đầu.
Sau khi anh ta kết hôn với Triệu Ti Vi mà bà Nghiêm xem trọng, bởi vì chuyên tâm vào sự nghiệp, mặc kệ trong nhà không quản, tình yêu của nhà gái cuối cùng cũng phai nhạt mà ly hôn, Nghiêm Nhất Thuân sau khi ly hôn cũng không kết hôn lần nữa.
Tất cả mọi người không rõ, anh tổng tài trẻ tuổi tài năng này rốt cuộc bị làm sao vậy.
Chỉ có bản thân Nghiêm Nhất Thuân rõ ràng, những đêm khuya tĩnh lặng đó, bỗng nhiên mơ thấy cảnh tượng vợ con song toàn, giây lát sau lại biến thành một khối thi thể lạnh lẽo.
Mỗi khi bừng tỉnh, nhìn giường đệm bên cạnh lạnh lẽo, anh ta chỉ có thể cười thảm, lại khó đi vào giấc ngủ.
Minh Tiêu và Lý Mính Tâm hai chị em cũng không kết hôn, hai người vui vui vẻ vẻ sống đến 70 hơn tuổi, người đi trước là Lý Mính Tâm.
Trong nháy mắt khi hô hấp ngừng lại, Minh Tiêu thấy một linh hồn từ thân thể em gái bay ra, rồi nháy mắt tiêu tán.
Giống như Quỹ Quỹ nói, đây là cái giá mà cô ấy phải trả khi trọng sinh.
Minh Tiêu không biết có đáng giá hay không, nhưng nghĩ đến nụ cười trước lúc cô ấy ra đi, nghĩ đến là đáng giá.
Một đời người nếu không thể sống vì bản thân, vậy sống đến muôn đời thì có nghĩa lý gì?
Nếu có thể vì bản thân mà sống, cho dù chỉ có một đời cũng không có gì tiếc nuối.
Trong một căn nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi cao.
Bên trong phòng bài trí đơn sơ, bên trên tủ gỗ màu đỏ bày rất nhiều DVD, băng đĩa nhạc, trên TV dày 30 cm đang chiếu ca khúc chủ đề "Không thể tha thứ" của loạt phim truyền hình dài tập cẩu huyết "Hoa hồng có gai".
*Hoa hồng có gai là bản Trung của "Sự quyến rũ của người vợ" nhé, ngày xưa mình vẫn thích sự quyến rũ của người vợ hơn, mua đủ full CD phim này về cày, nhạc phim kinh điển thật sự nên mình để link nhạc bản hàn bên trên nhé =)))).
Một cô gái ngồi ghé vào trên giường, nhìn không rõ mặt mày, chỉ có thể từ quần áo trắng bệch trên người cô nhìn ra tình trạng không tốt lắm.
【 đinh, đang tiến hành tổng kết, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến nhân sinh người thắng, khen thưởng x500 điểm;
Ngược tra, khen thưởng x200 điểm;
Thay đổi cốt truyện thế giới gốc, khen thưởng x100 điểm.
】
Âm thanh bên trong đầu đánh thức cô gái, cô ấy chậm rì rì mà ngồi dậy, tóc dài đen nhánh theo động tác xõa tung.
Đưa tay với ống snack khoai tây trên bàn, cô gái tặc lưỡi một tiếng, qua một hồi lâu, âm thanh trong đầu mới lại vang lên.
"Ký chủ, đừng nói là cô lại quên ta rồi?" Hệ thống nức nở đầy ủy khuất.
Thiếu nữ thong thả ung dung uống miếng nước, mới mở miệng nói: "Quỹ Quỹ?"
Hô, nghe được ngữ khí quen thuộc, hệ thống thở phào một hơi, bắt đầu có tâm trạng đánh giá bốn phía, lần trước trói định vội vàng còn chưa cảm nhận được, hiện tại cẩn thận quan sát.
Cũng thật đáng thương.
Ký chủ của nó đã từng là phú bà tài sản trăm tỷ, còn cái tính cảnh này là gì, quả thực làm tiểu thống chua xót.
Nhìn ký chủ cẩn thận lấy một miếng khoai cuối cùng từ trong hộp cho vào miệng, Quỹ Quỹ thiếu chút nữa ùm ùm rơi lệ, nó sụt sịt cái mũi nói: "Ký chủ sao cô lại ở một nơi như thế này." Rõ ràng lấy năng lực của cô, đổi nơi ở có điều kiện tốt hơn, căn bản không là vấn đề.
Minh Tiêu lấy đĩa CD đã chạy xong, tìm CD có tập tiếp theo bỏ vào đầu đĩa, điều chỉnh một tư thế thoải mái, mới trả lời: "Không ra được, phạm vi hoạt động của ta là ngọn núi này."
Quỹ Quỹ còn có rất nhiều nghi vấn, không đợi hỏi đã nghe Minh Tiêu nói: "Ta có cảm giác sắp đột phá bình cảnh, hiện giờ phải tu luyện, có việc gì nói sau đi."
Thấy ký chủ có chính sự, Quỹ Quỹ ngoan ngoãn súc ở trong không gian, trơ mắt nhìn ký chủ tưởng là chuẩn bị đột phá, một giây sau đã quay đầu đi ngủ.
Quỹ Quỹ: "..."
Đại khái là quen thuộc với phong cách của ký chủ, Quỹ Quỹ ở trong không gian an tĩnh còn không quá quen, dứt khoát khởi động hình thức ngủ đông, nhưng trong chốc lát, bỗng nhiên một lọai năng lượng kỳ quái tiến vào.
Hệ thống dùng năng lượng thuần khiết để hoạt động, nhưng luồng năng lượng này lại rất pha tạp, bên trong trộn lẫn các cảm xúc tiêu cực khác nhau như là phẫn nộ, oán hận, căm ghét, Quỹ Quỹ mất một thời gian dài mới có thể tinh lọc một ít năng lượng bổ sung cho bản thân.
Thời điểm kết thúc Minh Tiêu đã tỉnh, cầm một cuốn sách nói thầm: "Quả nhiên vẫn phải đi thêm một lần mới được."
Quỹ Quỹ tò mò mà thò lại gần xem, trên bìa một cuốn sách khá mỏng có bốn chữ cái tiêu đề in rất to 《 Trích lời tra nam 》.
Nó gian nan mà trầm mặc trong chốc lát, không nhịn được mà hỏi: "Cô đang tu luyện cái này?"
"Mi tỉnh rồi hả." Minh Tiêu khép lại quyển sách, "Năng lượng kia mi có hấp thu được chút nào không, thử xem hiện tại cơ sở dữ liệu có thể mở ra hay không?"
Quỹ Quỹ nghe vậy nhanh chân đi thử nghiệm, vui sướng phát hiện cơ sở dữ liệu bỗng nhiên hoạt động trở lai, nó vừa định đem tin tốt này chia sẻ với Minh Tiêu, liền nghe được kí chủ tu luyện danh ngôn của tra nam kia nói: "Mi cũng đừng cao hứng quá sớm, mi cứ vui xem, phỏng chừng đến thế giới tiếp theo liền lật xe."
"...!À." Quỹ Quỹ lạnh nhạt đáp, lại tò mò hỏi: "Ký chủ cô rốt cuộc là cái...!giống loài gì?"
Là cái thể loại kì ba gì,
Tu luyện thứ đồ chơi kia cũng có thể ra thành quả?
Minh Tiêu biếng nhác không xương dựa vào đầu giường, ngáp dài nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
Quỹ Quỹ phát hiện trở lại chân thân, ký chủ có được ký ức tựa hồ rất là lười, ở thế giới kia thì chẳng khác nào thỏ điên động vào là giật, hiện tại lười như chó chết th/ở dốc cũng chẳng thèm, nó quả thực tò mò lai lịch của ký chủ muốn chết.
Một người một thống đang tiến hành đối thoại một đáp một không, bỗng nhiên Minh Tiêu ngừng động tác, nhìn sắc trời ảm đạm, chậm rì rì nói: "Không có thời gian, lần trước chưa có kinh nghiệm, nhưng lần này có mấy câu mi phải nhớ kỹ."
"Nếu ta không nghĩ sai, rất có khả năng về sau mỗi lần xuyên qua, cơ sở dữ liệu của mi đều sẽ bị khóa, tương tự ta cũng sẽ mất đi ký ức, coi bản thân là người ở đó, nhưng cũng không cần đánh thức ta.
Chuyện khác ta không thể nói, hiện tại nhanh lên, chúng ta nhanhđi đến thế giới tiếp theo."
Ngay khi Minh Tiêu nói xong một chữ cuối cùng, Quỹ Quý liền tiến hành truyền tống, quả nhiên như ký chủ nói, cơ sở dữ liệu bắt đầu bị phong tỏa, bất quá hình như vì năng lượng đã nhiều hơn trước, cho nên tốc độ chặn không nhanh cho lắm.
Không kịp nghĩ nhiều, Quỹ Quỹ tốc độ bùng nổ, trước khi bị phong tỏa hoàn toàn dùng 800 điểm khen thưởng đổi lấy cốt truyện thế giới và toàn bộ ký ức đời này của ký chủ, nhanh chóng ở một giây cuối cùng đưa toàn bộ cho Minh Tiêu.
Sau đó, Quỹ Quỹ che lại bản thân nhỏ bé, thấp thỏm mà cắn ngón tay.
Không, không liên quan, ký chủ linh hồn cường đại, làm như thế này, hẳn là không thành vấn đề...!nhỉ?
Ai nha...o(╥﹏╥)o
Trên lưng ngựa,
Một người đàn ông mặc quan phục tay cầm roi mây, nhìn chúng nữ quyến dường như chuẩn bị ngất xỉu đến nơi ở phía sau, nhíu mày vẫy vẫy tay: "Thôi, ở tại chỗ nghỉ ngơi một nén nhang."
Các nữ quyến không nhịn được mà thở phào, một thiếu nữ 15, 6 thiếu nữ thở dài ngồi trên mặt đất, nếu là năm đó mẫu thân không định ra việc hôn nhân quá sớm, làm sao nàng ấy phải chịu khổ bị lưu đày như thế này.
Nàng ấy càng nghĩ càng hụt hẫng, trong lòng đầy oán trách, phụ nhân bên cạnh vuốt đầu nữ nhi trìu mến hỏi: "Con nghĩ gì thế?"
"A." Thiếu nữ có chút kinh hoảng, chớp chớp mắt nhìn về phía bên cạnh, thuận miệng nói: "Không có gì, chẳng là Tam muội muội trên đường đi đã ngất xỉu rất nhiều lần, con sợ em ấy không đến nổi thành thành Thương Tĩnh."
Vẻ mặt phụ nhân ảm đạm, lạnh nhạt nói: "Nếu nó không chịu nổi, đấy là số mệnh của nó, không có liên quan đến ta và con, con cũng không cần tự trách."
Thiếu nữ ậm ừ đáp một tiếng, quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh suy yếu, vẫn giấu không được sầu lo, trong lòng âm thầm phát khổ.
Người Mạc Bắc thô bỉ, dung mạo như Tam muội muội, tất có thể tìm được không ít người giúp đỡ.
Nay hoàn cảnh đã như vậy câu nệ đích thứ căn bản vô dụng, Tam muội nếu muốn sống, muốn tìm chỗ dựa chỉ sợ chỉ có thể....
Nghĩ vậy thiếu nữ lặng lẽ gỡ xuống trâm gỗ cài trên đầu, cắn cắn môi đứng lên, đi đến cạnh đứa trẻ đang hôn mê kia.
"Đằng kia, làm cái gì đấy, ngồi xuống!"
Nàng vừa đứng lên, đã bị quan sai đi tuần bên ngoài trở về, lập tức quát lớn, một tên quan sai béo mập bên cạnh nhìn qua diện mạo thiếu nữ, ngăn đồng bọn lại, cười tủm tỉm đi lên trước: "Cô nương làm sao vậy, nói cho anh nghe xem nào."
Thiếu nữ nghe vậy mặt mũi tái mét, phụ nhân đang ngồi một bên đột nhiên xông lên đánh ngã quan sai kia, gã quan sai giận dữ, một roi quật qua, lạnh lùng nói: "Giả vờ trinh tiết liệt phụ cái gì, tao nói thật cho chúng mày biết, lần này đưa mấy người đến biên quan chính là đi làm quân kỹ, tóm lại đều phải làm kỹ nữ, không bằng giúp mọi người giải khuây trước."
Phụ nhân bỗng nhiên cả kinh, không dám tin tưởng lắc đầu, chung quanh vài tên quan sai nghẹn một đường lúc này cũng không muốn nhẫn nhịn nữa,một đám cười dữ tợn vây tiến lên nắm lấy những người phụ nữ bên cạnh ý đồ làm chuyện bậy bạ.
Diệp gia nữ từ nhỏ tập nữ đức, con dâu chọn vào nhà cũng là những người phụ trinh phụ đức, thấy sắp chịu nhục, một đám rút ra trâm gài bôi độc để ngừa vạn nhất, tay đâm vào điểm chí mạng.
Người mẹ nhìn con gái mình hoảng loạn, cầm cây trâm buồn rầu tiến lên: "Chỉ nhi chớ sợ, mẹ đưa con đi trước rồi lại đi." Nói rồi bà nâng cánh tay liền định đâm tới.
Phụt.
Phụ nhân cổ đầy máu me, hai mắt trợn lên duy trì động tác giơ tay, nhưng thiếu nữ nắm chặt cây trâm, nước mắt đầy mặt, "Không, mẹ đừng trách con, con không muốn chết."
Quan sai cũng bị những tử thi nằm rải rác trên đất làm cho sững sờ tại chỗ, bọn họ là phụng mệnh hành sự, hiện giờ người không còn, làm sao giải thích với quân doanh bên kia?
Đang bực bộ, từ nơi xa một trận bụi đất bay mịt mù, một đội binh mã chạy tiến lên, nhìn thi thể trên mặt đất hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Quan sai nhìn lợi hại, kỳ thật đối diện với quan binh liền héo, một đám bị khí thế sắc bén trên người đối phương áp đến không dám ngẩng đầu.
Thiếu nữ ở một bên nhìn khuôn mặt uy nghiêm của người dẫn đầu, chớp mắt chầm chậm tiến lên, khóc lóc kể lại cho quan binh nghe ngọn nguồn sự việc, ánh mắt quan binh đảo qua da thịt thiếu nữ dơ bẩn lại không giấu nổi tinh tế, một roi quật đến bên cạnh quan sai: "Tôi thấy các người không muốn sống nữa, người của quân doanh mấy người cũng dám động."
"Người tới, trói lại tất cả cho tôi, đưa đến quân doanh xử trí."
Gã nói xong một phen kéo thiếu nữ lên đường cái: "Em về sau ở cùng gia."
Thiếu nữ ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt quét đến Tam muội muội vẫn đang hôn mê, thân hình hơi ngừng, cuối cùng là gật đầu đồng ý.
Một đám nhân mã thực mau rời đi, lúc này một cái tên du thủ du thực (chơi bời lêu lổng) mới chạy ra, gã ta đi lên trước sờ mó các thi thể kia, phát hiện một chút đồ vật đáng giá cũng không có, đen đủi đạp chân lên một thi thể.
Một đá khiến gã ta phát hiện người này vậy mà còn sống, ông ta nhìn khuôn mặt thiếu nữ sau đó nở một nụ cười đáng khinh, bế người lên con lừa cưỡi, cả hai sau đi vào nội thành.
Đêm đó, người đàn ông rời khỏi Yến Xuân Các, thanh lâu lớn nhất thành Thương Tĩnh, gã ước lượng túi tiền trong tay, nụ cười làm người buồn nôn.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng của Yến Xuân Các, thiếu nữ được gọi là Tam muội muội kia chậm rãi mở to đôi mắt.
Lúc này nếu có người ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc.
Đó là một đôi mắt vừa trống rỗng vừa vô vọng, giống như mất hết tất cả niềm tin, như một cái xác không hồn.
Một lát sau, hai mắt dần dần xuất hiện sức sống, dần dần trở nên trong sáng linh động, nếu không xem mặt, quả thực như hai người khác nhau so với vừa rồi.
Thiếu nữ gian nan ngồi thẳng thân thể, nén giọng gọi: "Quỹ Quỹ?"
Vẫn luôn yên lặng chú ý đến Minh Tiêu, Quỹ Quỹ nghe vậy vui vẻ.
Ui trời, ký chủ thế nhưng nhớ rõ ta?
Nó vội vàng lên tiếng: "Ký chủ cô tỉnh rồi, còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ." Minh Tiêu ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Hai ta không phải trói định ở thời điểm ta ngất xỉu hay sao?"
Quỹ Quỹ nghe vậy hoàn toàn thất vọng, thì ra vẫn là không có ký ức a.
Ngẫm đến tình cảnh hiện tại của ký chủ, nó đánh tinh thần hỏi: "Ký chủ, cô có cần giúp gì không?"
"Ừm." Minh Tiêu nghe Quỹ Quỹ trả lời, thong thả ung dung mà nói: "Ta muốn ăn vauquelin"
*Vauquelin: dùng nước ép nam việt quất hoặc nước cam vào hỗn hợp trứng đường, đánh bông lên để tăng độ dẻo và ổn định bọt.
Quỹ Quỹ ( mặt lạnh nhạt): "..."
Quên người ta còn đòi ăn được?
A, phụ nữ!
Quỹ Quỹ mặt vô biểu tình muốn cự tuyệt, mà khi nhìn ký chủ tổng tài khốc huyễn cuồng bá xuất hiện vẻ suy yếu chưa bao giờ có, nó mềm lòng.
Một lát sau, trước mặt Minh Tiêu xuất hiện một đóa kẹo bông gòn vừa mềm vừa xù, Quỹ Quỹ ồm ồm mà nói: "Ăn đi."
"..." Minh Tiêu bĩu môi, "Tuy rằng ta cũng không biết vauquelin