Không kịp phòng ngừa Giang Mặc Hành đột nhiên tỉnh, Minh Tiêu còn chưa xử lý xong chính sự, tạm thời không có thời gian phản ứng gã, hoảng loạn đạp một cái dưới chân.
Vị vịt vương vừa mới nhậm chức này hai mắt vừa lật, lại lần nữa lật về với bóng đêm.
Quỹ Quỹ nhìn mà kêu đau hộ, vội vàng lên tiếng khuyên bảo Minh Tiêu: "Ký chủ cô nhẹ chân chút, đá hỏng đầu óc cũng đành thôi, nhưng nếu không cẩn thận làm hỏng cái mặt của vịt vương, đến lúc đó không còn đường làm ăn, đừng quay lại trách ta không nhắc cô."
Minh Tiêu:......!Được rồi, là mi đúng.
Vì dự phòng cây rụng tiền mới của mình lại lần nữa ngoài ý muốn tỉnh lại, Minh Tiêu đơn giản thông báo lịch mở cửa hàng ngày mai, lại phân phó phòng bếp cho chuẩn bị một bàn cơm mang lên trên lầu, lúc này mới không chê mệt xách theo hai vị cao thủ, mang theo Liễu công tử trở về phòng Ngọc Trúc.
Ngọc Trúc ở trên đó vẫn còn chưa tỉnh, Minh Tiêu kiểm tra một chút phát hiện cậu ta chỉ là ngủ hẳn rồi, không gọi người dậy nữa.
Chờ đến khi đồ ăn được bưng lên, cô cầm lấy một cái đùi gà, vừa gặm vừa cùng Quỹ Quỹ bàn bạc kế hoạch mai sau.
Thứ nhất, nam phong quán nhất định phải mở, ở đây Quỹ Quỹ phải chú thích một chút, nó là một cái hệ thống nhân sinh người thắng đứng đắn, kiên quyết không tham gia vào các hoạt động kinh doanh trái phép.
Nhưng vì ký chủ khó được có một lần muốn gây dựng sự nghiệp, còn có thể làm sao bây giờ?
Chỉ có thể căng da đầu bày mưu tính kế.
╮(╯▽╰)╭
"Không tình nguyện" Quỹ Quỹ hưng phấn bàn luận với Minh Tiêu cách thức vận hành cửa hàng trước kia, đang nói, bỗng nhiên nhớ tới hai người vừa rồi bị ký chủ dùng xích chó khóa trên mặt đất, mới đổi sắc hỏi: "Ký chủ, sao tự nhiên cô lại ra tay, lúc này?"
Nói thật, thời điểm Minh Tiêu ra tay hôm nay, thiếu chút nữa làm nó thụt mất quả tim.
Cho dù là Hồ tướng quân hay là Giang Mặc Hành, đều là người có nội lực cao cường, trước lúc Minh Tiêu bạo đấm đầu chó của hai người này, nó thậm chí đã chuẩn bị tâm lý đưa ký chủ sang thế giới tiếp theo.
"Mi lo ta đánh không lại bọn họ?" Minh Tiêu ngừng ăn, lau lau ngoài miệng hỏi.
"Ờmm..." Số liệu của Quỹ Quỹ lập loè một chút, không dám nói thật.
Minh Tiêu cũng không thèm để ý nó trầm mặc, mà là uống một ngụm trà giải thích: "Ta lúc trước nhẫn nhịn, không phải bởi vì lo lắng đánh không lại, mà là phải tìm hiểu tình huống trước."
Trong cốt truyện gốc của Quỹ Quỹ, người anh trai, đích tử Diệp Minh Khanh cùng vợ anh ta Hồ Xu Đồng mới là nhân vật chính.
Hồ tướng quân xuất hiện trong hoa lâu hôm nay, đợi ba năm sau khi quân lính vây thành Thương Tĩnh, hắn sẽ mang theo người nhà chạy trốn tới về hướng đông bắc bộ biên cảnh Bắc Hưng, đây cũng là thời điểm em gái hắn Hồ Xu Đồng quen biết với Diệp Minh Khanh, trải qua một hồi "Anh yêu tôi, anh ta cũng yêu tôi, tôi không nghe tôi không biết, anh nhất định phải yêu tôi đến cùng", cùng nhau quay về kinh thành, một hồi lật đổ xưng đế.
Đáng nói nhất, người chị gái tốt của nguyên chủ kia được Hồ tướng quân mang đi làm thiếp.
Sau này Diệp Minh Khanh xưng đế, bởi vì công chúa làm thiếp làm mất mặt thể diện hoàng gia, Hồ tướng quân lúc này đã được phong làm Trấn Bắc Hầu trực tiếp rót ly rượu độc cho vợ cả, lúc này đôi nam nữ so với chó còn chó má hơn mới xin hoàng đế tứ hôn, rất có thể diện kỹ nữ xứng với chó má.
Mà lốp xe dự phòng thâm tình Giang Mặc Hành, bởi vì tình yêu với Hồ Xu Đồng kiên cường, dũng cảm, thiên chân, không ra vẻ, vì không muốn người trong lòng lo lắng, mang theo quân đội của Diệp Minh Khanh đánh vào Xích Yến, góp một viên gạch vào sự việc thống nhất tứ hải của chính tình địch, cúc cung tận tụy, có thể nói là vua trong các loại người nhiều chuyện.
Minh Tiêu sau khi hiểu biết về cốt truyện gốc, không khỏi tuyệt vọng một giây, cô phát hiện trong cái chuyện xưa này, người bình thường đầu óc bình thường hình như đều không có kết cục tốt, mà não tàn thì ngược lại.
Khí vận càng mạnh, còn giá trị vũ lực thì càng tăng cao.
Tục ngữ nói rất hay, không sợ địch nhân nắm đấm mạnh, chỉ sợ kẻ ngu vô nhân tính, người với não tàn nói chung vẫn có khoảng cách, Minh Tiêu tự hỏi một hồi, lựa chọn ngủ đông, tìm hiểu tình hình trong thành Thương Tĩnh.
Vốn dĩ đã mõ mẫm được tương đối, không có một màn xuất hiện ngày hôm nay của Giang công tử, cô cũng đã chuẩn bị dùng vũ lực chiếm lĩnh Yến Xuân Các, tóm lại cũng không có gì nguyên nhân, chủ yếu vẫn là thức ăn thật sự chịu không nổi.
Minh Tiêu ăn uống no đủ, phơi bụng nhỏ nằm liệt trên ghế thái sư, một bàn tay giật giật xích chó trên người Hồ tướng quân nói: "Quỹ Quỹ, mi nói xem ta nên trực tiếp đánh chết mấy tên này, hay để chúng làm việc ở nam phong quán mấy ngày rồi đánh chết?"
Quỹ Quỹ liếc người ở trên mặt đất một cái, nhắc nhở: "Ký chủ, Hồ tướng quân là trợ thủ đắc lực giúp anh trai cô bình định tứ hải, nếu bây giờ cô đánh chết ông ta, toàn bộ cốt truyện gốc sẽ rối loạn."
"Ồ." Minh Tiêu thờ ơ: "Vậy thì thế nào."
Ký chủ không thèm để ý, Quỹ Quỹ thở dài không khuyên bảo nữa, trong trí nhớ của nguyên chủ, Ngọc Trúc đời trước thay cô ấy đi vào căn phòng kia, tưởng rằng khi bị phát hiện là nam cùng lắm chỉ bị đánh một trận, ai ngờ Ngọc Trúc bị Hồ tướng quân coi trọng.
Hồ tướng quân tính tình dữ dằn, thủ đoạn càng là ùn ùn không dứt, lần đầu tiên Ngọc Trúc thiếu chút nữa chết ở trên giường, tên súc sinh kia thì thực tủy biết vị, lấy quyền áp bức, Giang công tử không thèm để ý đến sống chết của một người làm, Hoa ma ma càng là thấy tiền sáng mắt, vì thế Ngọc Trúc cứ như vậy bị hắn bao đứt.
Sau này khi thành Thương Tĩnh bị vây, Hồ tướng quân trốn lên bắc hưng, Yến Xuân Các có ông chủ như Giang công tử, đương nhiên trước tiên được tin tức mà chạy xuống lâm thành, sinh hoạt của Ngọc Trúc tưởng đã bình yên trở lại, nhưng không ngờ tới khi quay về kinh thành, lại bị Hồ tướng quân quấn lấy.
Đời trước, nguyên chủ chết không bao lâu, chuyện của Ngọc Trúc và Hồ tướng quân cũng bại lộ, vì muốn Diệp Minh Chỉ tha thứ, Hồ tướng quân trực tiếp phái người ném Ngọc Trúc vào một tiểu quán trong thành, cuối cùng bị tra tấn mà chết.
Quỹ Quỹ rõ ràng, có nguyên chủ ký ức Minh Tiêu tuyệt không sẽ bỏ qua trước mắt súc sinh, đến nỗi cốt truyện gốc...
Tính, lại không phải không băng quá, có như vậy cái ký chủ nó dù sao cũng phải thói quen.
Minh Tiêu ánh mắt lạnh băng đùa nghịch Hồ tướng quân xích sắt, giống đang xem một cái người chết.
Qua nửa ngày, Minh Tiêu bỗng nhiên mỉm cười, thò tay tìm cây kéo, tiến đến nhiệt huyết mà đánh gãy chân Hồ tướng quân.
Hồ tướng quân bị đau đớn kịch liệt đánh thức, ông ta mở mắt ra nhìn nụ cười ma quỷ của kẻ trước mặt, khó có thể tin mà quát: "Mày dám!"
Minh Tiêu bị quát thì nhíu mày, cây kéo trong tay không cẩn thận đâm mạnh hơn vài phần, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vui sướng không? Kíc.h thích không?"
Tra tấn thong thả ung dung càng làm gia tăng thống khổ lên vài lần, Hồ tướng quân trán đầy gân xanh, lại bởi vì dây xích trên người trói chặt xích sắt tránh không thoát, cuối cùng nhịn xuống, kêu lên đau đớn: "Dừng tay!"
"Đau không? Ồ, tôi hiểu rồi, ông là có ham m/uốn đặc biệt đúng không." Minh Tiêu rút cây kéo khỏi đùi ông ta, rồi lại cắm vào ngay giữa cổ tay, trên mặt vui cười ánh mắt lạnh băng: "Loại người như ông tôi gặp nhiều rồi, trời sinh hạ tiện, càng đau càng sướng."
Đây là lời nói trong trí nhớ nguyên chủ từng nghe được ngoài cửa phòng Ngọc Trúc, những lời vũ nhục tương tự, bản thân cũng không biết nghe qua bao nhiêu lần.
Người giống như bọn họ, ở giữa loạn thế này còn không bằng một bao gạo, một cây cỏ, thấp kém đến bụi bặm, mặc người chà đạp, tùy ý dâm nhục.
Minh Tiêu cười giống tên biế.n thái, đầy miệng tra ngôn tiện ngữ, khiến cho Liễu công tử ở một bên sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra, co ro ở một bên run bần bật, một âm thanh cũng không dám phát ra.
Minh Tiêu không có hứng thú dây dưa lâu với đám bại hoại này, theo thứ tự chặt đứt gân tay gân chân của Hồ tướng, lại xé một mảnh rèm cửa nhét vào trong miệng gã.
Cô làm xong hết thảy ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một đôi mắt trên giường.
Ngọc Trúc không nghĩ tới mình sẽ bị tiếng kêu la thất thanh đánh thức, vừa mở mắt đã là cảnh tượng bạo lực như vậy, hắn cùng nhìn nhau với Minh Tiêu trong chốc lát, vừa định nói ra nghi vấn trong lòng, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương vị, cậu hít hít mũi hỏi: "Cậu ăn vụng đùi gà sau lưng tôi