Trương tướng quân nghe được lời này, nhất thời không biết nên tức hay là nên vui, vốn định trào phúng Minh Tiêu cuồng vọng, nhưng xúc cảm lạnh lẽo giữa cổ, làm ông ta tỉnh táo lại.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén tức giận hừ lạnh: " Trương mỗ rong ruổi sa trường gần 20 năm, vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người muốn dạy ta đánh giặc, thật sự buồn cười."
Minh Tiêu nghe vậy đập bàn như bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi còn tưởng rằng thầy nào mà bỏ bê trò như thế, dạy học sinh 36 kế, chẳng kế nào dạy đến nơi đến chỗn."
"Hiện tại, là ta hiểu lầm, Trương đại tướng quân ngài là thiên phú dị bẩm, tự học thành tài, thông hiểu đạo lí, cho nên 36 kế chuồn là thượng sách liền trở thành kế ngài thông thạo nhất."
Minh Tiêu một câu này đâm chọc đủ đường, Trương tướng quân nghe xong bụng một trận lửa.
Lại nói tiếp, người như ông ta không có bản lĩnh gì, bị phái tới trấn thủ biên cảnh, cũng không phải bởi vì được trọng dụng, nguyên nhân chính là Mạc Bắc cằn cỗi, mọi người đều không muốn tới, đẩy tới đẩy lui, người như ông ta nhân mạch không đủ, năng lực cũng không được, bị phái lại đây.
Trương tướng quân đến Mạc Bắc gần mười năm, mới đầu không phải không có suy nghĩ hồi kinh, sau lại bởi vì ở trong triều nhân mạch nông cạn, hơn nữa cũng đã thích ứng hoàn cảnh, dần dần liền không còn tâm tư này.
Đặc biệt hai năm trước, Hồ tướng quân cùng hắn cạnh tranh vô cớ mất tích, quân doanh hoàn toàn trở thành địa bàn của lão, nhiều năm như vậy, với tính cách hẹp hòi tự đại, càng không cho phép ai làm trái ý mình.
Lúc này nghe Minh Tiêu nói như vậy, Trương tướng quân như có cục đá vướng ở cổ, thậm chí không để ý lưỡi đao cắt qua làn da, miệng mắng: "Mày một con nhãi con chưa đủ lông đủ cánh biết cái gì, hành quân đánh giặc chú ý chiến thuật chiến lược, chẳng lẽ cho rằng cùng giống như con nít chơi đồ hàng?"
Minh - nhãi con - Tiêu không quá thích cái danh hiệu này, cầm lấy bút lông trên bàn phi về phía ông ta, Trương tướng quân không thấy rõ động tác, chỉ cảm thấy bên má lạnh, sau đó là nóng rát.
Âm thanh răng rắc dần vang lên, ông ta theo bản năng quay đầu, cột trụ lều trại đang vững chãi, đã hổng một lỗ vì một cái bút bằng cái ngón tay, đồng thời sờ tay lên mặt, như có chất lỏng chảy xuống.
Trương tướng quân nhìn vết máu đỏ trên đầu ngón tay, khó có thể tin chỉ vào Minh Tiêu: "Mày...!Mày..."
"Ông lại chỉ thêm một chút...," thấy ông ta cứ nói lắp, "mày mày mày" nửa ngày nói không nên một câu hoàn chỉnh, Minh Tiêu cũng không có chờ ông ta nói xong, tùy tay lại cầm lấy một cây bút lông, thưởng thức trong tay, "...Lỗ hổng tiếp theo sẽ là ở trên đầu ông."
Trương tướng quân trong lòng tức giận quay cuồng, huyết áp lên cao, cuối cùng cắn răng buông tay.
Mạng ở trong tay người khác, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không cần thiết cứng đầu.
Ông ta nhắm mắt, áp xuống tức giận tỏng lòng, mới lại trầm giọng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc......"
"Báo!" Một giọng nói nôn nóng vang lên ở ngoài, gián đoạn cuộc đối thoại của bọn họ, Minh Tiêu nghe ra người kia đang vội, bảo Ất Tứ cho người tiến vào.
Tên binh lính kia thấy rèm cửa xốc lên, không nói hai lời đi vòa bên trong, vừa định hội báo, đã bị cảnh bắt cóc con tin trong phòng làm cho hoảng sợ, Minh Tiêu đang chờ nghe chính sự, thấy hắn vẻ mặt kinh ngạc đứng trân trân, chậc một tiếng, mất kiên nhẫn thúc giục: "Thất thần làm gì, nói đi."
Thái độ của cô quá mức đúng lý hợp tình, giống như mình mới là chủ soái, binh lính kia ngơ ngẩn, trong lòng sốt ruột muốn hội báo, bị dọa như vậy, đầu óc không phản ứng được, nói thẳng: "Khó lúa ở hai hướng Đông, tây đột nhiên bốc hỏa, nhân thủ không đủ cầu phái chi viện."
"Sao có thể?" Minh Tiêu nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Trương tướng quân, "Tôi từng gửi một phong thư báo, bên trong có một bức bản đồ biên cảnh, ông đã xem chưa?"
Trương tướng quân đại não còn đang khiếp sợ vì kho lúa bị chạy, nghe được câu hỏi này của Minh Tiêu thì chột dạ, sắc mặt khó coi: "Xem rồi." Chẳng qua không để trong lòng.
Nửa câu sau không cần nói Minh Tiêu cũng minh bạch, nàng tức giận dùng một chân đá Trương tướng quân: "Thật là cánh rừng lớn loại chim ngốc gì cũng có, ông mẹ nó cho dù không tin lời người khác, thấy bản đồ biên cảnh được gửi đến, ít nhất cũng phải phòng ngừa tăng mạnh phòng thủ chứ."
Trương tướng quân tự biết đuối lý, nhưng ông ta ở địa vị cao nhiều năm, bảo thủ, nào nguyện ý bị một người lai lịch không rõ tùy tiện chỉ vào mũi mắng, cứng cổ phản bác: "Lương thảo quân nhu, sự tình quan trọng, bổn soái há có thể vì một phong thư lai lịch không rõ mà tùy tiện tăng số nhân thủ, huống hồ việc hôm nay còn chưa điều tra, cũng không có chứng cứ chứng minh Xích Yến động tay chân, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn."
"Thật là đồ ngốc hàng năm có, Mạc Bắc cực kỳ nhiều." Minh Tiêu thấy ông ta đến nước này còn vịt chết cứng mỏ, bị chọc cười rồi, cô túm đem Trương, ấn ở trên mặt đất mắng: "Đồ đần ăn phân cũng không ăn được bữa nóng, ông đây còn phải dán tin tình báo lên mặt mới chịu tin hay sao."
Cô quá hiểu đức hạnh Trương tướng quân, biết đối phương không nhất định sẽ tin lời mình, nhưng không nghĩ rằng đối phương ngu xuẩn tự đại đến mức không hề để tâm chút nào.
Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng, Minh Tiêu đánh ngất người, sau đó đứng lên nhìn về phía tiểu binh lính đang hoảng sợ, "Cậu kia, đi gọi tất cả các phó tướng tới." Cô nói rồi gật đầu với Ất Tứ bên cạnh, "Anh đi cùng hắn, nếu dám dở trò, giết không luận tội."
Một câu này kéo tâm tư của hắn trở về, hắn thành thành thật thật gục đầu xuống, dẫn người đi ra khỏi lều trại.
Trong phòng lúc này chỉ còn Minh Tiêu, Giáp Nhất và Ất Nhị.
Giáp Nhất quay đầu nhìn qua, nhíu mày nói: "Hai nơi kho lúa cùng cháy, nhất định không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Xích Yến lúc này rất có khả năng đang ẩn núp gần đó, chờ đến khi quân doanh phái nhân thủ đến dập lửa, chính là thời điểm bọn họ bất ngờ đánh úp."
Minh Tiêu tán đồng gật đầu, cô cũng là nghĩ như vậy, cho nên khống chế quân doanh cần phải mau lẹ, không có thời gian lên kế hoạch.
Cô nhìn về phía Ất Nhị, còn may bọn họ nắm giữu được nhân vật "Từ phó tướng" này, khó khăn sẽ giảm bớt đi nhiều.
Kho lúa cháy là việc trọng đại, các phó tướng nhanh chóng đuổi tới chủ doanh, mấy người đều chú ý tới Trương tướng quân nằm ở một bên, một đám mắt hàm hoài nghi chất vấn Ất Nhị: "Từ phó tướng, chủ soái sao lại hôn mê bất tỉnh, ngươi có biết nguyên nhân."
Ất Nhị dựa theo kế hoạch của Minh Tiêu mà ngẩng đầu nói: "Hiện tại tình huống khẩn cấp, ta nói ngắn gọn, Trương tướng quân lúc trước thu được mật tin, quân Xích Yến đoạt được bản đồ phòng hộ từ tay Hồ tướng quân, tướng quân lúc ấy vẫn chưa để ý, lần này kho lúa đột nhiên nổi lửa, ta hoài nghi giống như lời phong tin mật kia, là Xích Yến giở trò quỷ, ý đồ xâm chiếm biên cảnh."
Vài vị tướng nhất thời kinh hãi, trong lòng bán tín bán nghi, Ất Nhị thấy thế lại càng nhấn mạnh: "Chuyện tới hiện giờ, ta cũng không che giấu thêm nữa, Trương tướng quân là ta đánh ngất." Hắn nhìn thần sắc kinh ngạc của những người chung quanh, lại tiếp tục nói: "Trương tướng quân đoán được Xích Yến xâm chiếm, lại không hề chuẩn bị phòng ngựa, muốn trực tiếp mang thân tín trốn đi."
Minh Tiêu đứng ở một bên, chú ý tới các tướng lĩnh nghe được lời này của Ất Nhị, trên mặt lộ ra thần sắc không tán đồng, hiển nhiên là không muốn không chiến đã chạy.
Việc này khiến cô có chút ngoài ý muốn, trong trí nhớ, Xích Yến một năm sau tới, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Hồ tướng quân thấy tình thế không tốt, mang theo hai vạn binh mã, chạy đến bắc hưng, mà Trương tướng quân thấy hắn như thế, cũng không bỏ được binh lực trong tay, đi về tây chiếm một tòa thành tự xưng vương.
Chẳng qua cũng chẳng khác gì bọt nước, nhiều lắm là thêm một phiền toái lớn bằng cái hạt mè cho sự nghiệp thống nhất của nam chủ.
Lúc ấy biên cảnh yếu ớt như tờ giấy, khó mà phòng bị.
Bất quá hiện tại xem ra, ngay từ đầu, trong quân không phải tất cả mọi người đều muốn trực tiếp từ bỏ.
Ất Nhị nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, đột nhiên ôm quyền khẳng định: "Lúc này Xích Yến nhất định đã ở khu vực phụ cận, Từ mỗ ta vì con dân đại dung, từ nhỏ đã ở Mạc Bắc, gia quyến thân nhân đều ở chỗ này, tuyệt không thể chịu đựng gia viên bị tặc tử xâm phạm, nguyện lấy mạng này tử thủ biên cảnh."
"Chư công cũng là nam nhi nhiệt huyết, nếu ý tưởng giống nhau, Từ mỗ tại đây cảm tạ."
Các tướng lĩnh sôi nổi nhất trí, Ất Nhị đã nói vậy, bọn họ đều nghe hiểu, chủ soái hôn mê, quyền lực lớn nhất giờ ở trong tay Từ phó tướng, Xích Yến lúc này rất có thể đã ở ngay gần, trong tay bọn họ không có cách nào điều động quân đội, chỉ dựa vào chính mình căn bản không được.
Cho nên hoặc là tự mình đi, hoặc là đi theo Ất Nhị ra trận giết địch.
Trong đầu những người ở đây có lẽ đang có đủ loại tâm tư, nhưng có uy hiếp phía trước, hơn nữa lương tâm trỗi dậy, hung hăng cắn răng, đồng ý với lời Ất Nhị.
Sự việc tiếp theo đơn giản hơn, sau khi thương thảo, các tướng lĩnh theo kế hoạch mang binh trực diện đối chiến với Xích Yến, mà Minh Tiêu và Giáp Nhất mang theo một nhóm ám vệ, lặng lẽ ẩn núp mang theo một lượng lớn binh lực ra ngoài doanh trại Xích Yến, lãnh đầu tướng lĩnh Xích Yến, sau đó cũng giống như cách làm của Xích Yến dùng một bậc lửa đốt quân doanh của chúng, lại nhanh chóng rút lui.
Cứ như thế, khi bọn họ quay trở về, diễn biến đã tới hồi gay cấn, Xích Yến cho rằng mình có đầy đủ thời cơ, lại không biết Mạc Bắc đã có đề phòng; Mạc Bắc tuy không có nhiều thời gian mưu tính, nhưng nhờ nhanh chóng phản ứng, hơn nữa nhờ hiểu biết địa hình địa phương, cho nên hai bên đánh lực lượng ngang nhau.
Minh Tiêu cầm đại đao cưỡi ngựa, xông vào loạn chiến, một tay túm dây cương, một tay cầm đao, đao vung một đường, hung mãnh thiện chiến.
Giết đến tận cùng, chung quanh cô cơ hồ đã thành một mảnh đất trống, quân địch muôn vàn nhân mã, thế nhưng bị một người đẩy lui liên tục về phía sau.
Trong bóng đêm đặc quánh, một mảnh chiến trường lúc này chỉ còn cảnh tan hoang, Minh Tiêu xách theo đại đao lấy máu, ngồi trên lưng ngựa, tấm lưng thẳng tắp, phần đầu hơi rũ, mặt vô biểu tình, một bàn tay giấu ở bên miệng.
Giáp Nhất cưỡi ngựa đi đến bên cạnh cô, anh ta nhìn không rõ thần sắc thiếu nữ, chỉ có một