Chương 17: Con đường dẫn đến ngã rẽ chính giữa.
Tại một nơi mà chỉ toàn là đống đổ nát hoang tàn, hơi nóng đỏ rực như cột rồng từ dưới lòng đất bốc lên, xuyên qua từng tấc cây đứt đoạn nằm rải rác khắp nơi phả khí lên cao, bề mặt của mặt đất phía bên trái vỡ nát tạo thành hàng loạt đường vân mạng nhện trải dài tới điểm cuối --- vực sâu.
Bên phải, nơi chứa những tảng đá to gồ ghề cắm rễ trên lớp đất, có hai con người chật vật trốn sau tảng đá, máu chảy từ trên người họ xuống đất tạo thành một vũng nước to ghê người.
"Cố phó đội trưởng, chúng ta phải làm sao? Cứ như vậy chết ở nơi này sao? Không, không muốn, tôi không muốn chết!"
Cô trợ lý vừa thở hồng hộc vừa nức nở thành tiếng, hai tay cô ta run rẩy đè chặt vùng bụng đang không ngừng rỉ máu của mình.
"Có chết hay không đều rất khó nói, dị nhân giả là vậy, con người là vậy, sẽ luôn là vậy."
Cố Thư Di một bên điều chỉnh hô hấp của mình, một bên bình tĩnh suy tính phần trăm khả năng sống sót của hai người.
Cô ấy hơi thất thần nhìn chằm chằm mặt đất bên kia bởi vì khí nóng như dung nham mà bị xé toạc, một suy nghĩ điên rồ chợt lướt qua đầu cô ấy, hay là liều mạng một phen?
Cô trợ lý liếc mắt liền biết ý đồ của Cố Thư Di, cả người hoảng lên: "Chúng ta bắn pháo, Cố phó đội trưởng, chúng ta phát tín hiệu chờ người khác đến cứu đi, có được không?"
Lấy tính cách của người này, sợ là tính kéo mình theo đồng quy vu tận với cái "thứ" kia để tranh thủ cơ hội sống sót cho đồng đội phía sau đây mà.
Không được!
Cô ta có chỗ trú ngụ, có ăn có uống, không phải chó nhà có tang như mấy người ngoài kia, cô ta không thể chết được!
"Ngu dốt, làm vậy chẳng khác nào đi chịu chết!" Cố Thư Di không nhịn được mắng thô tục: "Con mẹ nó, cô có biết chúng ta mà bắn pháo là "nó" sẽ lập tức đánh hơi ra vị trí của chúng ta, tới xé nát cơ thể của chúng ta ra hay không!"
Cô trợ lý nghe vậy toàn thân càng run đến lợi hại.
Thực không có cách nào để thoát khỏi nó sao?
Rốt cuộc bọn cô đã chọc phải thứ gì thế này?
***
Sâu trong rừng rậm, thiếu nữ đạp lên vô số lá vụn dưới đất bước đi, mặc dù tốc độ không được nhanh lắm nhưng tuyệt đối là nhanh hơn lần kia nhiều.
[ Ký chủ, cô không đau sao? ]
Hệ thống có chút tò mò, trước đó rõ ràng là thản nhiên lấy cớ toàn thân đau nhức để người ta ẵm đi như không có gì, sao giờ lại chịu tự thân vận động rồi?
"Đau nhá!"
Khởi Dư lau mồ hôi chảy thành hàng đọng lại dưới cằm mình, trên môi lại hiện hữu nụ cười tươi quỷ dị vừa nãy.
Hệ thống không hiểu sao bỗng cảm thấy rùng mình, quyết định bỏ qua vấn đề này.
[ Ký chủ, vì sao cô lại tự tách khỏi nhóm? ]
Khởi Dư thờ ơ nói: "Vì sao ta không được tách khỏi nhóm?"
[ Tôi không có nói không được... ]
"Ờ."
Hệ thống nháy mắt liền hiểu câu cụt ngủn này là câu đáp trả cho câu hỏi ban đầu của nó.
[ Cô... ]
"Ngừng, đến lượt ta hỏi." Khởi Dư không tiếng động cắt ngang lời hệ thông, cười nói: "Vì sao ta đã đạt đủ chỉ tiêu lại không thể trở về?"
[ Thời điểm ký chủ ở trước mặt người khác, tôi không thể hộ tống cô trở về được. ] Hệ thống thành thật trả lời.
Điên sao, làm cô "tích" một cái biến mất ngay dưới con mắt của nhân loại, khỏi cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ hoảng sợ thế nào.
"Vậy giờ thì sao?"
[ Có thể. ] Dù sao cô cũng đang ở một mình.
Khởi Dư hạ độ cong khóe môi xuống, nụ cười nhẹ này rốt cuộc cũng giống như người bình thường, không tươi một cách quái dị nữa, có thể nhìn ra mấy phần hài lòng trong đó.
[ Bắt đầu đo lược chỉ tiêu chỉ số ngầu... ]
[ Đo lược hoàn tất. ]
[ Chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển, xin ký chủ hãy chuẩn bị tinh thần. ]
[ Bắt đầu truyền tống... ]
"Phụt ---"
[ Cảnh cáo: Xâm hại nhân vật chủ chốt quan trọng.
- 500 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 450/1000 ]
[ Đo lược không đủ chỉ tiêu. ]
[ Truyền tống thất bại. ]
Khởi Dư: "???"
Hệ thống: [ ... ]
Khởi Dư: "..."
[ Ký chủ, cô thành thật một chút, cô vừa mới làm gì? ]
Đm, cái thông báo cảnh cáo kia là giọng của hệ thống chủ, cô làm cái quái gì mà chọc tới hệ thống chủ rồi!
"Ta nói không biết mi có tin không?" Khởi Dư nhoẻn miệng cười: "Từ từ, nhân vật chủ chốt gì đó là cái gì?"
[ Tôi làm sao biết được! ] Hệ thống hít một hơi sâu, đợi khi đã bình tĩnh mới hỏi: [ Mới vừa rồi, cô có làm gì không? ]
Khởi Dư im lặng một lúc, sau đó xoay người đi sang bên cạnh, nhìn cây đa già cỗi trước mắt mình, cô giơ chân, không nặng không nhẹ đá một cái vào thân cây.
Trong phút chốc, cành cây to trên cao từ từ hạ xuống, trên cành cây một người phụ nữ tóc dài đang trong tư thế nằm úp sấp, lại chờ thêm một lát nữa, máu đỏ tươi bất ngờ xuất hiện men theo bề mặt sần sùi của cành cây nhỏ giọt xuống đất, trong không khí cũng bắt đầu nổi lên mùi máu tanh nhạt nhòa.
"Mi nói cái này?"
Khởi Dư cười cười, dùng mũi chân đẩy người phụ nữ đó lăn xuống.
Đợi người phụ nữ nằm ngửa ra, hệ thống mới xem xét dung mạo của ả, cũng có thể coi là xinh, nhưng tuyệt đối chưa đạt tới trình độ đẹp, quần áo trên người rách rưới, may mắn chỗ cần che đều được che đầy đủ.
Điểm chói mắt là trên mi tâm của người phụ nữ có một lỗ thủng to bằng lỗ mắt mèo, máu chảy ra ngoài đều từ đó mà ra, nhìn qua là biết ả bị một vật sắc nhọn từ đằng sau xuyên thủng, trực tiếp tử vong tại chỗ.
Đột nhiên, hệ thống mở to mắt, giọng nói điện tử cao vút, mang theo vài phần sợ hãi: [ Cô gϊếŧ cô ta?! ]
"Ừ." Khởi Dư ngồi lên chỗ sạch sẽ trên cành cây, dùng đoạn cây nhỏ tiện tay bẻ xuống chọc chọc cánh tay của người phụ nữ: "Cô ta muốn đả thương ta, ta chỉ bảo vệ mình thôi."
Có lẽ là muốn gϊếŧ cô, nhưng núp trên cây dùng đá chọi thì gϊếŧ kiểu gì? Cho nên cô liền quy hành động của ả thành muốn đả thương cô.
[ Con mẹ nó, bà cô của tôi ơi, cô có biết cô vừa làm gì không, có biết cô vừa động đến ai không! ] Hệ thống suýt thì tức đến phát điên.
"Biết, gϊếŧ người."
[ Biết em gái cô, cô còn nói thản nhiên như vậy! ]
Người phụ nữ này tên Tịnh Sơ, ban đầu vốn là người qua đường xấu số đang gặp nạn thì được Hàn Lâm cứu vớt về căn cứ, thành công biến bản thân từ người qua đường Giáp thành nhân vật nữ phụ độc ác, làm vật hi sinh muộn góp công đúc kết tình cảm thêm bền chắc của nam nữ chủ.
Tịnh Sơ chính là một đóa bạch liên hoa chính hiệu, dùng dung mạo không quá tệ kết hợp với khí chất yếu đuối của mình khơi dậy ham muốn bảo vệ của