Chương 21: Tần Khởi Dư.
Tôi họ Tần, tên Khởi Dư, thật ra, tôi biết họ của mình còn sớm hơn cả tên của mình.
Năm tôi sáu tuổi đã được giao cho một người đàn ông ưa nhìn nhưng xa lạ, mà mẹ tôi, dưới ánh mắt mờ mịt của tôi vung tay đòi năm trăm vạn phí bồi dưỡng từ người đàn ông đó, sau khi nhận được tiền liền để tôi ở lại với ông ấy. Bất chấp tôi gọi thế nào, bà ấy cũng không quay đầu lại, vĩnh viễn.
Tôi đi cùng ông ấy trở về một căn biệt thự to lớn và hùng vĩ mà trước đây tôi chưa từng được thấy, trước cánh cửa, tôi nhìn cô bé trắng trẻo mềm mại trong bộ váy công chúa thắt nơ màu hồng phấn đứng cạnh một người phụ nữ rất đẹp, có lẽ cũng bằng tuổi mẹ tôi đấy.
Trong con mắt lạnh nhạt của người đàn ông và người phụ nữ, cùng với hàng chục con mắt khinh thường thỉnh thoảng liếc về phía tôi của người làm, tôi không cần nghĩ cũng biết bản thân không được chào đón lắm.
Sau đó, tôi nghe cô bé đó gọi người phụ nữ: "Mẹ ơi, bạn ấy là ai vậy?"
Người phụ nữ không trả lời cô bé, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cầm tay cô ấy đi vào trong nhà.
Tôi ngượng ngùng nhìn về phía người đàn ông, lạ lẫm khiến đáy lòng bức thiết muốn tìm một thứ có thể bấu víu vào, chợt phát hiện ông ấy lại chưa từng bố thí mình một ánh mắt dư thừa nào.
Từ đó, tôi sống trong căn biệt thự nhà họ Tần, có phòng riêng, được đi học, không cần lo cơm áo gạo tiền, so với cuộc sống cũ kĩ rách nát mà tôi ở với mẹ từng thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Mà cô bé kia, lại không ít lần tìm đến tôi, thường hay nói chuyện linh tinh trên trời dưới đất với tôi, còn chia sẻ đồ chơi để tôi chơi cùng nữa.
Tôi thực sự cảm kích cô bé, vì vậy thái độ càng tích cực hơn mỗi khi cô ấy tới.
Cuối cùng tôi cũng biết tên cô bé ấy, Tần Yên, là một cái tên rất đẹp, cũng giống như con người cô ấy vậy. Tôi còn biết Tần Yên lớn hơn mình hai tuổi, là Đại tiểu thư của một gia đình quyền quý mà trước đây tôi vẫn luôn nghe mẹ nhắc đi nhắc lại.
Đến năm mười tuổi, trong một lần nửa đêm mắc tiểu, tôi đi vệ sinh xong chỉ muốn *thuấn di về phòng ngay lập tức, tôi sợ quỷ dữ sẽ theo đằng sau mình như mấy bộ phim kinh dị vài ngày trước mới xem cùng Tần Yên, đi ngang qua phòng của người đàn ông đó lại nghe loáng thoáng mấy tiếng cãi nhau.
*Thuấn di: dịch chuyển tức thời.
"Tần Bách! Ông cảm thấy chỉ có mình ông mệt mỏi khó chịu ư, ông nghĩ mỗi ngày nhìn thấy đứa con hoang mà người đàn bà kia sinh ra tôi vẫn bình thản như không có việc gì sao?"
"Bà... đừng nói như thế, lỗi cũng không phải của đứa trẻ..."
"Vậy con tôi thì có lỗi hả, ông căn bản chưa từng nghĩ xem tôi và con bé ngày ngày phải đối diện với đứa con hoang đó có bao nhiêu khó chịu!"
Lặng lẽ trở về phòng, nằm trên chiếc giường mềm mại màu trắng ngọc, tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào trần nhà, tôi không nghĩ tới thời gian bản thân thoải mái ở đây thì bà ấy lại chịu đựng thống khổ như vậy...
Quay người vùi mặt vào trong gối, tôi buồn bã nhắm mắt lại. Tôi biết sự hiện diện của mình từ đâu mà tới, mẹ tôi vốn một bồi bàn trong quán bar, đúng lúc đụng phải Tần Bách - ba tôi đã bị bỏ thuốc. Dưới tác dụng của thuốc, hai người xảy ra tình một đêm, mà mẹ tôi tỉnh lại sớm hơn đã tự động rời đi.
Cứ thế, tôi ra đời, lẳng lặng nhìn mẹ là bồi bàn nhưng lại liên tục tiếp khách như gái mại dâm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại bởi âm thanh rầm rã của cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy mạnh, đập vào mắt tôi là gương mắt xinh xắn đẫm nước mắt của Tần Yên, mà ánh mắt từng khiến tôi cảm thấy thân thiết giờ đây lại đỏ ngầu, oán hận mà nhìn tôi.
"Yên Yên..."
"Đừng có gọi tên tao!" Tần Yên hét lên: "Tao hối hận rồi, sớm biết mày tới đây để phá hoại gia đình tao thì tao đã tìm cơ hội bóp chết mày ngay từ lần đầu gặp mặt!"
"Em không có..." Tôi nói một nửa liền ngừng lại, không có sao? Nhưng chỉ riêng sự tồn tại của bản thân đã là cái gai nhọn đâm người ta đến máu chảy đầm đìa, thực sự không có sao?
Sau đó, quan hệ của Tần Yên và tôi chính thức tan vỡ, tôi rất muốn cứu vãn mối quan hệ này, nhưng nhận ra ngoại trừ đem thêm đau khổ cho họ thì tôi chẳng làm được gì cả...
Bốn người ngồi trên bàn ăn, tôi biết có hẳn ba người không hề hoan nghênh sự có mặt của tôi, thậm chí là căm ghét, lại nhìn mấy người làm xung quanh đang âm thầm nhạo báng tôi, tôi chỉ biết ăn xong cơm thật nhanh rồi trở lại phòng, không muốn vướng mắt họ thêm nữa.
Người làm trong nhà và người trong trường ngẫu nhiên sẽ gây khó dễ cho tôi để lấy lòng hai mẹ con Tần Yên, tôi cũng không nói gì, yên lặng chịu đựng là tất cả những gì tôi có thể làm, coi như là giảm bớt phần nào khó chịu cho bọn họ đi.
Năm đó, vào lúc tôi mười sáu tuổi, thân thể đã trổ mã dần thành một thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời, hơi thở tràn ngập thanh xuân. Buổi chiều nọ, khi Tần Bách và Tần phu nhân cùng nhau tham gia một bữa tiệc, trong căn biệt thự rộng lớn ngoại trừ lưa thưa người làm thì chỉ có hai người tôi và Tần Yên.
Tôi ở trong phòng đọc sách, bất ngờ cánh cửa bị đẩy ra, thân ảnh của Tần Yên xuất hiện, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của tôi cô ấy bước lại gần tôi, gần như là cầu xin nói: "Giúp tôi lấy cái diều được không? Nó quà sinh nhật bố tặng lúc tôi ba tuổi, rất quan trọng..."
Đối diện với ánh mắt hết sức chân thành của người tôi vẫn luôn yêu quý nhất từ tận đáy lòng, tôi đương nhiên không thể khước từ: "Ở đâu?"
Từ Yên xoay người, ra hiệu cho tôi đuổi theo cô ấy.
Chúng tôi lên phòng của Tần Yên, phòng của cô ấy cách phòng tôi một tầng lầu.
Nhìn tấm bảng "Đừng làm phiền" được treo trước ở cửa phòng Tần Yên, tôi không nghĩ tới cô ấy cũng thích ở một mình trong phòng đấy. Tôi đã nghĩ Tần Yên là cô gái hướng ngoại cơ.
Bước vào phòng của Tần Yên, không bất ngờ gì khi phòng cô ấy lớn hơn và đẹp đẽ hơn phòng tôi, so với căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo của tôi thì màu xanh lam trong phòng cô ấy khiến nơi này có sức sống hơn rất nhiều.
"Đằng kia." Tần Yên bước đến chỗ cửa sổ lớn, đẩy cửa ra, nghiêng người chừa chỗ cho tôi. Theo cái chỉ tay của cô ấy, tôi thấy con diều màu hồng nhạt lấp la lấp lánh kim cương nhỏ bị mắc kẹt bởi đầu nhọn của mái ngói.
Nhưng vấn đề là, nó ở tít đằng kia, đường từ đây tới đó không dễ đi chút nào, chưa kể phòng của cô ấy ở lầu rất cao, sẩy chân một cái là chấn thương nặng luôn đấy.
Tần Yên nói: "Tiểu Dư, có thể lấy không?"
Tôi có chút khó xử: "Nó..."
"Đi mà, cầu xin cậu đó!" Tần Yên dùng hai bàn tay trắng nõn của mình bao lấy tay tôi, khẽ lắc: "Nó thực sự thực sự quan trọng, nếu còn để lâu không chừng nó sẽ bị rách hoặc bay đi mất!"
Do dự trong chốc lát, dưới ánh mắt tràn đầy sự nhờ vả của Tần Yên, tôi đã gật đầu. Không sao cả, họ cho tôi ăn, cho tôi ở, cho tôi mặc, tí chuyện cỏn con thế này mà từ chối thì tồi tệ quá, chẳng may ngã xuống, chỉ cần không chết, chút đau này tôi vẫn chịu được.
Thế là tôi trèo qua cửa sổ cửa phòng Tần Yên, đặt chân trần lên mái ngói, tim tôi đã vô thức đập nhanh một nhịp.
Không sao cả, vì Yên Yên, đừng sợ...
Giữ suy nghĩ này trong đầu, tôi dũng cảm tiến về phía trước, mặc kệ mỗi bước đi luôn khiến nỗi sợ trong lòng tôi ngày một tăng dần.
Đứng trước đỉnh nhọn mái ngói có con diều, tôi vươn tay, tay cách con diều vẫn còn một khoảng, khoảng cách không đủ, tôi đành nhón chân hết cỡ, liều mạng giơ tay về phía con diều.
"Một chút nữa thôi... được rồi!"
Tôi cầm lấy mép con diều, trong lòng hết sức vui vẻ. Đúng lúc này, có thứ gì đó đụng mạnh vào đôi chân không ngừng run rẩy của tôi, thân thể nghiêng hẳn sang một bên, tôi mở to mắt nhìn bản thân cứ như vậy rơi xuống.
"A...!"
Trong quá trình rơi xuống, vì hai tay bận ôm diều của Tần Yên nên tôi không có cách nào bám vào thứ gì đó để giữ thăng bằng, sau lưng đột nhiên quệt phải cái gì nhọn nhọn, đau đớn khủng khiếp ập đến quá bất ngờ, tôi không nhịn được kêu rên.
Sau sự cố, tôi tiếp tục lăn xuống, va chạm không ít thứ, cuối cùng dừng lại ở sân trước. Dưới sự hoảng hốt của một đám người làm, tôi run run mở mắt ra, và rồi tôi thấy...
Mèo của Tần Yên đứng ở chỗ tôi bắt đầu rơi, ánh mắt ngoan độc cùng nụ cười nhạt của Tần Yên khi tôi yếu ớt nằm dưới đây?
"Ra vậy..."
Tôi hiểu ra mục đích thật sự của cô ấy, đau đớn đến từ thân thể và ở trong lòng khiến tôi triệt để ngất đi.
Lần mở mắt kế tiếp,