Chương 23: Những ngày dưỡng thương trong bệnh viện.
Khởi Dư: "Ta muốn chết."
[ Đây là không thể nào, cô còn chưa làm nhiệm vụ. ]
Khởi Dư: "..."
Hệ thống nhìn bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc của cô gái ở trên giường, tâm tình thực hả hê.
'Cạch', nương theo tiếng động bất chợt vang lên, Khởi Dư hơi nghiêng đầu, liếc mắt về phía cánh cửa. Người đẩy cửa là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, trên người mặc cảnh phục trang nghiêm, mà phía sau ông, lại là một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi.
"Buổi sáng tốt lành, cô Bạch. Tôi là Thiệu Đàm Cương, còn đây là Chu Hạo, chúng tôi là người của cục cảnh sát đến đây hỏi thăm cô Bạch, liệu cô Bạch sẽ dành ra chút ít thời gian chứ?" Người đàn ông vừa nói vừa chỉ vào người bên cạnh mình.
Khởi Dư nhướng mày, cười một cái: "Nếu tôi nói không, các người sẽ cút sao?"
Thiệu Đàm Cương cũng không giận, rất tự nhiên ngồi lên ghế nhựa bên cạnh giường: "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."
"Cô quen biết Lưu Mãn Mãn?"
Khởi Dư không mở miệng, im lặng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, ừm, không thiếu hay rách mất một bên mặt, ngũ quan đầy đủ, tay chân lành lạnh, da toàn thân liền mạch hoàn hảo, quần áo sạch sẽ chỉnh tề. Không hổ là thế giới hiện đại, nhân loại ở đây thật bình thường.
Thấy cô mãi chưa lên tiếng, Thiệu Đàm Cương hơi nhíu mày: "Cô Bạch?"
[ Ký chủ, trong tình huống này, cô cứ thuận theo tính cách của nguyên chủ mà làm. ]
Khởi Dư nheo mắt, cười nói: "Trước kia biết nha."
"Như thế nào quen biết?"
"Quan hệ chủ tớ."
"Cô là nạn nhân của vụ cưỡиɠ ɦϊếp trẻ em dưới 16 tuổi của ba ruột Lưu Mãn Mãn - Lưu Thịnh Chương?"
"Đúng a."
"Có phải vì chuyện này cô mới trả thù Lưu Mãn Mãn?"
Khởi Dư dừng lại một giây, sau đó tiếp tục cười nói: "Vế sau đúng rồi, vế trước không phải."
"Nếu vậy là vì cái gì?"
"Ân oán thưở bé, cô ta động đến tôi, tôi chỉ trả lễ mà thôi."
Khởi Dư hạ mi mắt, Lưu Mãn Mãn vì một con búp bê mà gây khó dễ cho Bạch Khởi Dư, hại cô ấy không thể trở về nhà kịp thời để cứu em trai mình khỏi cha dượng, Bạch Khởi Dư tận mắt nhìn em trai chết không nhắm mắt, tự nhiên muốn Lưu Mãn Mãn cũng phải nếm trải nỗi đau đó. Rất bình thường.
Kế tiếp, Thiệu Đàm Cương hỏi rất nhiều về vấn đề khác nhau, gia đình thân thích, quan hệ xung quanh, thời gian bắt đầu phạm tội, dụng cụ và cách thức gây án...
Rất nhiều câu hỏi, mỗi câu Khởi Dư đều dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà trả lời.
"Cảm ơn đã hợp tác, cô Bạch. Bây giờ cô có thể nghỉ ngơi được rồi, chúng tôi xin phép được rời đi trước, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Thiệu Đàm Cương đưa bản ghi chép lời khai vừa rồi cho Chu Hạo rồi đứng dậy, hướng cô gái trên giường giơ tay chào, sau đó cùng Chu Hạo rời khỏi phòng bệnh.
Khởi Dư lại như ban đầu chăm chăm nhìn trần nhà, một lúc sau, khẽ lên tiếng: "Hệ thống, gương."
[ Làm gì? ]
"Diện kiến nhan sắc."
[ À. ]
Ngay tức thì, trước mặt Khởi Dư hiện ra bảng điện tử hình chữ nhật màu lam nhạt, vài giây sau, bề mặt của nó từ từ lan sang hai bên, mặt kính sáng bóng theo đó lộ rõ, cô nâng mắt, nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Gương mặt mềm mại bóng loáng, sóng mũi cao thẳng nhưng không thô to, đôi đồng tử đen láy sâu hút như cất chứa bao tâm sự, ngũ quan thuộc về nữ nhân có vài phần sắc nét đặc biệt, càng thể hiện người này diện mạo có bao nhiêu xuất sắc.
Nhan sắc thực tốt, chỉ là đống băng gạc trên trán, bên má này thật sự chướng mắt người.
Khởi Dư chạm lên vùng thâm quầng dưới bọng mắt, khẽ xoa. Người này, có đẹp đến mấy cũng không giấu được linh hồn mục rữa thối nát đến cùng cực của cô ấy.
"Nguyện vọng của nguyên chủ?"
[ ... Không có nguyện vọng. ]
"Không có nguyện vọng?" Khởi Dư ngạc nhiên nói.
[ Đúng vậy, kỳ lạ không? ]
Khởi Dư gật đầu, khẽ cười: "Kỳ lạ."
Không phải không có nguyện vọng, những gì muốn làm, những người muốn gϊếŧ, Bạch Khởi Dư đã sớm thực hiện hết toàn bộ khi còn sống rồi, mà nguyện vọng cô ấy thực sự muốn, sợ là không có ai làm nổi, ngay cả thần tiên trên trời cũng không thể. Vậy nên mới không cầu gì cả mà thản nhiên buông tay khỏi trần thế.
"Ha, có thể là không được chuyển thế đúng như Lưu Mãn Mãn nói a." Khởi Dư lẩm bẩm, tội lỗi của Bạch Khởi Dư, không phải lưu đày ngàn kiếp cũng là hồn phi phách tán, đây là cái giá cho sự điên cuồng của cô ấy.
"Bạch Khởi Dư có vấn đề về tâm thần?"
[ Đúng, rối loạn ảo giác, ảo thị kèm theo ảo thanh. ]
"Rối loạn ảo giác? Cô ấy đã thấy cái gì? Đã nghe được cái gì?"
[ Cái này tôi cũng không biết nữa, người bị là nguyên chủ, tôi không phải cô ấy, nên không rõ. ] Hệ thống nghĩ nghĩ vài giây rồi nói.
Khởi Dư chớp chớp mắt: "Có để di chứng lại cho cơ thể này không?"
[ Cô đừng ngốc như vậy chứ. Nguyên chủ là gặp vấn đề về tâm thần, khi ý thức của cô ấy thoát ly khỏi cơ thể này cũng có nghĩa rối loạn ảo giác luôn đeo bám cô ấy cũng sẽ đi theo. ] Hệ thống nói tiếp: [ Ý thức của cô hoàn toàn bình thường, đương nhiên sẽ không gặp phải rối loạn ảo giác của nguyên chủ. ]
"Ha ha, xem ra khi còn sống, Bạch Khởi Dư cũng không tốt hơn Lưu Mãn Mãn của trước kia là bao."
[ Cô còn cười? Rõ là đáng thương như vậy... ]
"Kẻ tám lạng người nửa cân, vòng tròn thiện ác lẩn quẩn này của Bạch Khởi Dư và Lưu Mãn Mãn không phải rất thú vị sao?"
Hệ thống trợn mắt, thú vị? Thú vị em gái cô á!
***
Hai tuần trôi qua, người đến thăm bệnh không phải đồng chí cảnh sát cũng là y tá thường trực, bạn bè hay thân thích đều không có một ai. Cho nên Khởi Dư thường ngày không phải đi ngủ cũng là mở to mắt chết dí ở trên giường.
Hệ thống phát hiện một điểm khá quan trọng mà nó vô tình bỏ qua ở thế giới đầu, đó là, ký chủ nhà nó ăn thức ăn đặc biệt ít, có khi một ngày bụng rỗng cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, ngược lại uống nước lại phi thường nhiều, trong một tiếng đã uống gần ba mươi cốc nước lớn rồi.
Cô uống nước thay cơm sao?
Hệ thống cẩn thận nhớ lại năng lực của ký chủ nhà mình, ừm, hệ mộc, mà cây thì thường cần nước và ánh sáng để duy trì sự sống, nếu vậy, biểu hiện của cô chẳng khác gì một cái cây bên ngoài.
Cô sẽ không phải là cây tinh (cây cối thành tinh) đấy chứ???
[ Ký chủ, cô không đói sao? ]
Khởi Dư liếc mắt nhìn hộp cơm đầy dầu mỡ trên bàn rời dời đi, thản nhiên nói: "Chướng mắt, ăn không vô."
Hệ thống nghẹn họng, chướng mắt? Cô có biết là bao nhiêu người đói khổ ngoài kia ngay