Edit: Lệ DiệpCá“A...!Tôi xin lỗi!"Cú ngã đã mang lại cho Thủy Như Khiêm nhiều cảm xúc lẫn lộn, có xấu hổ, áy náy đồng thời cũng xen lẫn cả sự giận dữ vì bản thân vô dụng, nhưng cơn đau từ chân truyền đến thật sự khiến anh không tài nào nhúc nhích nổi.
Hơn nữa, thân thể cô thực sự rất mềm.Thủy Như Khiêm cắn đầu lưỡi mình như muốn nhắc nhở bản thân, anh không thể có những suy nghĩ không nên có đó được.Chu Ninh nhéo nhéo ngón tay, cô nhìn vai ác bằng nét mặt bình tĩnh lãnh đạm.
Nhìn sắc mặt hồng hồng đó của anh càng khiến cô thêm uất ức, cô khẽ cau mày, bắt đầu đặt câu hỏi.“Này hệ thống rác rưởi, thật sự không còn cách nào để vai ác trọng sinh sao?" Nếu vai ác có thể trọng sinh, vậy thì cô sẽ trừng phạt anh ra trò rồi mới nói tiếp!"...!Không thể, mà cho dù là có thể thì tôi cũng không đủ năng lực để khiến anh ta trọng sinh.
Tiểu Bảo Bối à, xin cô hãy chấm dứt suy nghĩ đó ngay đi, nếu thực sự làm vậy thì thế giới này sẽ sụp đổ đó, mà nếu thế giới sụp đổ thì chúng ta coi như tiêu đời..."Hoàn Khố Thiếu Gia lại bị che chắn lần nữa, nó còn chưa nói hết câu Chu Ninh đã lờ đi chỗ khác, thái độ không thèm nghe của cô thể hiện rất rõ ràng.
Nó đau lòng đến rớt nước mắt mất thôi, dùng xong là ném đi, hỏi xong là thôi không thèm để ý đến nữa, trên đời này còn ai cặn bã như Tiểu Bảo Bối cô không hả?Nét mặt Chu Ninh vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, đúng là đồ rác rưởi, đã thiểu năng trí tuệ lại còn vô dụng, không che chắn nó thì biết che chắn ai?Cô nhìn vai ác ba giây, từ bỏ ý định đồng quy vu tận cùng vai ác, không phải cô mới chỉ bị đè hai lần thôi sao?Trong sách có nói: Quá tam ba bận, dù gì cũng chưa quá ba lần, cô có thể tha thứ cho vai ác!Chu Ninh bình tĩnh giơ tay, không khách khí đẩy vai ác sang một bên, còn mình thì nhẹ nhàng đứng dậy.
Sau khi chỉnh sửa lại quần áo có hơi xộc xệch, cô tiếp tục công việc, đó là xách anh lên giường.Tất cả những động tác vừa rồi tưởng chừng không hợp với một cô gái thì Chu Ninh lại làm rất trôi chảy, thậm chí còn toát lên khí chất sang chảnh vốn có.Nhưng đương nhiên, vai ác lại không thấy thế.
Anh trừng lớn đôi mắt nhìn người phụ nữ không chút dịu dàng nào đó, trong lòng thầm nguyền rủa cô sẽ đơn độc suốt đời!Chu Ninh nhìn lướt qua vai ác gan lớn dám trừng cô kia, trong đầu tự nghĩ có lẽ vừa rồi bản thân đã dùng lực hơi lớn khiến anh đau.“Chân tôi đau, chảy máu rồi!”Thủy Như Khiêm nhìn cô từ tốn quay lưng về giường mình đọc sách, cứ vậy mà bỏ mặc anh, thật khiến người ta tức chết đi được.“Là do anh thôi." Chu Ninh đẩy gọng kính, vừa rồi cô còn chưa chạm một