Khi Đường chủ Phong Vân Đường và Đường chủ Hình Pháp Đường nhận được tin của Tranh Vanh thì đều cảm thấy không thể tin được.
Cô ta làm xằng làm bậy như vậy, sao Chủ thượng vẫn còn giao nhiệm vụ cho cô ta? Một chút trừng phạt cũng không có?
“Tranh Vanh, Chủ thượng nói vậy thật sao?”
Ánh mắt Tranh Vanh quét qua người đường chủ Hình Pháp Đường, “Hình đường chủ nghĩ ta giả truyền lời của Chủ thượng sao?”
“Ta không có ý đó.” Đường chủ Hình Pháp Đường nhanh chóng phủ nhận, Tranh Vanh đại diện cho Chủ thượng, điểm này mọi người đều hiểu rõ, “Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao Chủ thượng lại… lại để Lâu Nguyệt tiếp tục làm nhiệm vụ.”
“Đừng cố đoán mò tâm tư của Chủ thượng.” Tranh Vanh nhướng mày, “Hình Đường Chủ, Phong Đường Chủ.”
Hai người đồng thời nhìn Tranh Vanh.
Tranh Vanh không nhanh không chậm nói: “Người Chủ thượng thấy hứng thú, tốt nhất các ngươi đừng có động vào, đừng để cái còn không bù được cái mất.”
Hai Đường chủ chấn động trong lòng, câu nói này nghĩa là sao?
Chủ thượng nhìn trúng Lâu Nguyệt?
Cho dù kiểu nhìn trúng này là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, nhưng nếu còn dám có ý muốn động đến cô ta thì thứ chờ đợi họ…
Lúc này họ chỉ có thể mong đợi, cái nhìn trúng của Chủ thượng mang nghĩa xấu.
“Hiểu rõ.” Đường chủ Phong Vân Đường cúi đầu, che đi hận ý nơi đáy mắt.
Đường chủ Hình Pháp Đường cũng chỉ đành biểu thị đã hiểu.
Tranh Vanh gật đầu, “Đi giao nhiệm vụ đi.”
“Vâng.”
…
Thời Sênh bị gọi đến Phong Vân Đường, cô còn tưởng Đường chủ Phong Vân Đường muốn gây chuyện, gọi cô đến để đánh một trận, ai ngờ lại là để giao nhiệm vụ.
Đường chủ Phong Vân Đường ném một chiếc túi đến trước mặt Thời Sênh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là nhiệm vụ của ngươi.”
Thời Sênh nhìn túi cẩm nang, chớp mắt, “Ai nói cho ngươi biết ta muốn nhận nhiệm vụ?”
“Hừ, đây là mệnh lệnh của Các chủ, ngươi không nhận cũng phải đi.” Đường chủ Phong Vân Đường oán hận, nếu không phải là Chủ thượng, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng đây được sao.
Thế mà còn dám không nhận nhiệm vụ?
Chủ thượng? Ông còn là Chủ hạ đây này!
“Dù là nhiệm vụ của ông trời ta cũng không nhận.” Cô chỉ muốn ở đây ăn uống hưởng thụ, đợi nam nữ chính xuất hiện thì chia uyên rẽ thúy, nhận nhiệm vụ cái lông! Không nhận!
Ngay cả nhiệm vụ Hệ thống Thời Sênh còn dám từ chối, đã nói không nhận là không nhận, trực tiếp quay người rời đi.
Đường chủ Phong Vân Đường bị chọc tức đến mức hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
Đợi đến lúc phản ứng lại được, thì ông liền chạy đi tìm Tranh Vanh cáo trạng.
Tranh Vanh cũng cảm thấy có chút không chấp nhận được hành vi huênh hoang đó của Thời Sênh.
Nhưng Chủ thượng không nói gì nên hắn chỉ đành mang nhiệm vụ đích thân đi tìm Thời Sênh.
“Mọe! Ngươi ăn đậu phụ lớn lên sao? Đứng cẩn thận cho ta, không được động đậy, không được lắc lư… Ông đây không thể chăm sóc cả đời cho ngươi được, uất ức cái gì, nín ngay!”
Tranh Vanh còn chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền đến tai.
Hắn nhìn vào trong sân, ngoài cửa treo tấm biển tên Lâu Nguyệt, cô ta đang gào cái gì?
Tranh Vanh gõ cửa.
Một âm thanh thanh thúy của nữ tử lập tức vang lên, “Không có người, đừng gõ nữa.”
Tranh Vanh: “…” Chẳng lẽ là ma đang nói sao?
Hắn thử đẩy cửa, cửa không đóng, liền bị đẩy ra, két một tiếng.
Cảnh tượng bên trong viện liền hiện lên trước mắt hắn.
Người thanh niên yếu đuối chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, đang đứng tấn ở giữa sân, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt trẻ con đỏ bừng.
Ở mái hiên bên cạnh, một nữ tử đang nằm đó, cô mặc áo màu xanh nhạt, trên váy thêu hoa văn hình lá trúc, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa, như mưa bụi mịt mờ.
Nữ tử có khuôn mặt tinh tế, tựa như đóa sen xanh nở rộ dưới cơn mưa bụi triền miên, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng chỉ ngồi đó, đã khiến người ta cảm thấy một loại khí thế tôn quý, thanh cao không thể leo tới được.
Cửa viện bị mở ra, nữ tử khẽ nghiêng đầu nhìn, đôi mày khẽ nhíu lại, mở miệng liền là một tiếng trách móc: “Ngươi là ai!”
Ừm… vừa mở miệng, cái gì cao quý cái gì thanh cao đều bay mất.
“Tranh Vanh.”
“Tranh Vanh?” Thời Sênh đứng lên, “Làm gì? Chủ thượng ngươi cũng muốn gϊếŧ ta sao?”
Cái tên Tranh Vanh này khắp Khiên Vũ Các là không ai không biết.
“…” Nói cứ như thể