Khi Kỳ Ám đến, Thời Sênh đang sắc thuốc cho Lâu Lân, cậu quá yếu ớt cho nên trước tiên phải cải thiện thể chất.
Đan dược tác dụng quá mạnh mẽ, nếu dùng thì Lâu Lân có thể nổ tung tại chỗ bất cứ lúc nào.
Cho nên chỉ có thể dùng thảo dược.
Dược tính của thảo dược không quá mạnh như vậy.
Ngửi thấy vị đắng đang ngập tràn khắp viện, Kỳ Ám hoàn toàn không muốn vào trong.
Hắn đứng trên đầu tường nhìn Thời Sênh chằm chằm.
“Đứng trên đó làm gì?” Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn, đứng vậy thì thể hiện được là ngươi cao hơn sao? Mẹ nó chứ đồ thiểu năng!
“Ngươi lên đây.”
Lên cái ông nội ngươi, “Ngươi xuống đây.”
“Ngươi lên đây.”
“Thích xuống thì xuống, không thích thì thôi.” Thời Sênh di chuyển tầm nhìn, tiếp tục sắc thuốc.
Không đáng yêu gì cả, bản cô nương mới không thèm hầu hạ.
Kỳ Ám: “…” Với cái thái độ này mà đòi ngủ với hắn? Nằm mơ!
Kỳ Ám đứng trên tường rất lâu, cuối cùng cũng di chuyển đôi bàn chân cao quý của hắn bước vào trong viện.
Hắn thực sự muốn bóp chết cô ta, trong lòng hắn nghĩ như thế nhưng trên hành động thì lại không hề như vậy.
“Ngươi bị thương sao?”
“Ngươi thấy ta giống người bị thương à?”
Sắc mặt hồng hào, hơi thở bình thường, không hề có dấu hiệu bị thương.
Ánh mắt Kỳ Ám dừng lại trên ấm thuốc đang sắc: “Vậy sao lại sắc thuốc?”
“Tìm ta làm gì?” Thời Sênh không trả lời, trực tiếp thay đổi đề tài, “Ngươi nghĩ kỹ rồi, muốn lấy thân đổi lại Trì Minh Kiếm à?”
Tay của Kỳ Ám từ trong áo choàng chầm chậm lộ ra ngoài, lấy một chiếc túi cẩm nang ném cho Thời Sênh, “Nếu ngươi hoàn thành được nhiệm vụ này, ta có thể đồng ý với điều kiện của ngươi.”
Hắn hơi ngừng lại, đáy mắt bỗng nhuộm vài phần ý cười, “Dù sao thì việc đó với ta cũng sẽ không thiệt phải không?”
Một đại nam nhân như hắn, cho dù có ngủ với cô ta thì người lỗ vốn cũng phải là cô ta mới đúng.
Thời Sênh hoài nghi nhìn hắn, mở cẩm nang ra, bên trong chỉ có một mẩu giấy, bên trên ghi nội dung nhiệm vụ.
“Đưa Cốc chủ Yên Hồi Cốc về? Sao vậy, hắn đắc tội ngươi à?” Yên Hồi Cốc là nơi quái quỷ nào thế?
“Coi như vậy.” Trong đôi mắt Kỳ Ám lướt qua một tia nguy hiểm.
“Nếu hắn đắc tội ngươi thì gϊếŧ chết luôn đi, sao còn phải đưa về đây làm gì?” Đưa về để cùng đón năm mới à?
“Lâu Nguyệt.” Kỳ Ám gọi nhẹ, “Muốn ta đồng ý với điều kiện của ngươi thì làm theo lời ta.”
Đệch!
Ngươi là vợ ngươi quyết định!
“Còn có ai đắc tội với ngươi nữa, khai hết ra đây, ông đây bắt trói mang về cho ngươi xử lý một lượt luôn.” Thời Sênh bá khí vẫy tay, mua 1 tặng n, đi qua nhìn thấy chớ bỏ lỡ, cơ hội chỉ có một lần.
Kỳ Ám: “…”
Hắn nhìn Thời Sênh thật sâu rồi nhảy lên đầu tường, “Đợi tin tốt của ngươi.”
“Tắm rửa sạch sẽ chờ ta.”
Kỳ Ám suýt nữa thì ngã từ trên tường xuống, hắn ổn định lại hơi thở, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Thời Sênh.
Thời Sênh miết miết cẩm nang, Yên Hồi Cốc…
“Lâu Lân.” Thời Sênh hướng vào bên trong phòng hét lớn.
“Tỷ tỷ?” Lâu Lân chạy từ bên trong ra, trên tay và trên mặt đều dính đầy bột mì, nhìn vô cùng buồn cười.
“Tỷ phải đi một thời gian, chỗ thuốc này đệ nhớ sắc lấy uống, có thể cơ thể sẽ có phản ứng, nhưng dù đau đớn thế nào cũng phải cố chịu đấy biết chưa?”
“Tỷ tỷ định đi đâu?”
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có hỏi linh tinh.”
Lâu Lân: “…” Cậu không còn nhỏ nữa mà.
Thời Sênh đưa thiết kiếm cho Lâu Lân, lại dặn cậu nếu không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, không ăn những thứ đồ ăn không rõ nguồn gốc, ngay cả đồ do Khiên Lạc mang đến cũng không được ăn.
Đến khi chắc chắn không thiếu sót gì nữa Thời Sênh mới rời khỏi Khiên Vũ Các.
Cô vừa rời khỏi Khiên Vũ Các, quả nhiên có người bắt đầu động tâm tư.
Nhưng tất cả mọi người đều không đánh mà lui.
Ngay cả viện họ cũng không vào nổi.
Cho dù có người dỗ dành được Lâu Lân ra ngoài, nhưng còn chưa kịp ra tay thì không biết từ đâu có một thanh kiếm xông tới, đánh cho họ một trận nhừ tử, nếu chạy chậm e rằng phải bỏ mạng luôn tại đó.
Bây giờ thì hay rồi, sự chú ý của họ không đặt trên người Lâu Lân mà đặt trên thanh kiếm kia.
Bên này Tranh Vanh đã bẩm báo với Kỳ Ám.
“Trì Minh Kiếm bị cô ta mang đi rồi.”
“Chủ thượng, thuộc hạ thấy thanh kiếm đó cũng không kém hơn Trì Minh Kiếm, hơn nữa…” Nó còn có thể tự động tấn công.
Kỳ Ám im lặng cười: “Cô ta dám để nó lại thì có thể chắc chắn là người khác không lấy được nó.”
…
Thời Sênh không mang theo thiết kiếm nên chỉ đành đi bộ.
Lần trước cô đánh cho Tư Không Phong một trận, còn nói với Tư Không Phong mình mượn xác hoàn hồn.
Tư Không Phong đã truyền tiếng gió ra ngoà.
Cho nên lúc này tin đồn lan truyền trong giang hồ đều là – Lâu Nguyệt đã bị trúng tà,