Thời Sênh xông lên, thì không bao lâu sau người của ma giáo đã bắt đầu rút lui.
“Các ngươi chạy cái gì!” Thời Sênh ở phía sau vẫy kiếm hét lớn.
Người của ma giáo càng chạy nhanh hơn.
Còn không chạy? Không chạy để chờ chết sao?
Hoàn toàn không có khả năng thắng, xông lên chẳng phải là tự tìm đường chết?
Họ còn chưa muốn chết thảm như thế.
Nữ nhân này quá đáng sợ.
Chạy mau!
“Sao lại thả chúng đi chứ?” Khi người trong võ lâm chạy đến chỗ Thời Sênh đứng, vẻ mặt họ tràn ngập không thể hiểu, “Một mẻ đánh gọn có thể tiêu diệt được ngọn lửa hung hăng của ma giáo.”
“Vậy thì ngươi đuổi theo đi.” Thời Sênh liếc nhìn người đó, khóe miệng cong lên độ cong nhàn nhạt.
Có lẽ là độ cong khóe miệng của Thời Sênh quá châm biếm, người đó vừa nói dứt lời, liền lùi lại vào trong đám đông, tránh né tầm nhìn của Thời Sênh.
“Hôm nay may nhờ có Lâu cô nương, nếu không e rằng chúng tôi…” Có một kẻ cáo già trong giang hồ ra mặt đỡ lời.
“Đừng nói giả tạo như vậy, có thấy buồn nôn không.” Thời Sênh không đợi lão ta nói xong đã trực tiếp cắt ngang, “Trước đây các ngươi gào thét đòi đánh đòi gϊếŧ ta, hận không thể lột da rút gân ta mà.”
Mỗi câu nói của Thời Sênh đều nói đúng trọng điểm chủ đề.
Cho dù hôm nay cô có đánh thắng ma giáo, thì cũng không thoát khỏi được sự thật cô đã gϊếŧ không ít người, rất nhiều người có mặt ở đây đều muốn lấy mạng của cô, báo thù cho người trong môn phái.
Sau đó bầu không khí có chút gượng gạo.
Lão cáo già không nói tiếp nữa.
Cô nương này, vào lúc này cứ giả bộ diễn cho xong là được rồi.
Cô hà tất phải bới móc ra, khiến mọi người đều ngượng ngùng.
Thời Sênh bước qua bọn họ, đi về phía Kỳ Ám.
Kỳ Ám giơ tay xoa đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên hôn nam nhân ấy.
Nam nhân hơi nghiêng đầu, nhưng chỉ giây lát sau đã dịch sát lại, để mặc cho cô trèo lên người mình.
Cho dù là người đứng xa nhất, cũng có thể cảm nhận được sự cưng chiều nồng đậm ấy.
Nam nhân vốn dĩ đã rất anh tuấn, khi hắn cười nhẹ, dù dưới đất toàn là mùi máu tanh, nhưng hắn lại không hề bị nhiễm dù chỉ là một hạt bụi nhỏ, xung quanh giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp.
Bỗng nhiên họ có chút hiểu được tại sao cô ta lại yêu chiều nam nhân này đến vậy.
Đám người trong võ lâm bị coi thường, bị nhét cho một túm thức ăn cho chó thì đã có ý muốn báo thù xã hội rồi.
Thế là đám ma giáo mới chạy chưa được bao xa đã phải hứng chịu, bị đám người đó đuổi theo, ngược cho một trận tơi bời.
Trong toàn bộ quá trình, Tư Không Phong không hề xuất hiện, cũng không biết là không có ở đây, hay là sợ gặp phải Thời Sênh nên không dám lộ mặt.
Khi trời vào đêm, mọi người cùng quây quần bên nhau thảo luận.
Thời Sênh và Kỳ Ám ngồi ở xa, hoàn toàn cách biệt với đám người.
Kỳ Ám đi bắt một con gà rừng, nướng cho Thời Sênh ăn.
Cho dù vị diện nào thì kỹ năng bếp núc của Phượng Từ cũng đều siêu đẳng cả, đáng khen!
[…] Hơ hơ, nếu hắn không biết nấu cơm, thì ta ăn đan dược thôi.
Thật không thể hiểu nổi, là một người con gái, tại sao lại không biết nấu cơm! Nghĩ lại những kịch bản xuyên nhanh nó xem, có vị Ký chủ nào lại không giỏi bếp núc chứ.
Cô thì hay rồi, ngoài nấu cháo ra, chẳng biết làm cái rắm gì nữa.
Ta còn biết úp mì nữa!
Thời Sênh đính chính lại với Hệ thống.
[…] Còn biết úp mì, giỏi quá nha.
Có gì để đắc ý đâu chứ, ai cũng có kỹ năng này cả biết chưa?
Thời Sênh bỗng trầm mặc.
Hệ thống đợi hồi lâu vẫn không thấy Thời Sênh nói gì, không bình thường nha… Ký chủ tại sao lại không cãi nó nữa rồi?
“Chàng có chê ta không biết nấu cơm không?” Thời Sênh bỗng ngẩng đầu nhìn Kỳ Ám.
“Ta biết là đủ rồi.” Kỳ Ám thuần thục lật con gà, “Nàng không cần làm những việc này.”
Hắn ngừng lại giây lát rồi nói tiếp, “Ta cũng chỉ muốn nấu cho nàng ăn thôi.”
Lông mày Thời Sênh cong lại thành nửa vầng trăng, dịch từ bên cạnh vào trong lòng Kỳ Ám, khẽ thì thầm bên tai hắn, “Có chàng thật tốt.”
Kỳ Ám hôn lên trán, điều chỉnh tư thế của cô, để cô ngồi thoải mái hơn, nhét trái cây ở bên cạnh vào tay cô, “Nàng ăn cái này lót dạ đã.”
Thời Sênh nằm ở trong lòng hắn, cầm lấy trái cây cắn, “Đợi cho những chuyện này giải quyết xong, chàng muốn làm gì?”
Kỳ Ám ngẩn người, sau đó cúi đầu xuống, cười nói: “Ở bên cạnh nàng, ta làm gì cũng được.”
“Có thật là làm gì cũng được không?” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười không mang theo ý tốt đó khiến vành tai hắn đỏ bừng lên.
Hắn miết eo Thời Sênh, “Cả ngày nàng suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ chàng nha.” Thời Sênh đáp lại không chút xấu hổ.
Kỳ