Ma giáo.
“Giáo chủ, người bị thương rất nghiêm trọng, không thể ở đây mà cố chống đỡ thêm được nữa.” Đệ tử ma giáo lo lắng nhìn Tư Không Phong ở bên trên.
“Dựa theo kế hoạch mà tiến hành.” Sự yếu đuối trên mặt Tư Không Phong biến mất, lúc này đây chỉ còn lại ý lạnh thâm trầm.
Đám đệ tử ma giáo nhìn nhau, nhưng trước uy quyền của Tư Không Phong, không ai dám nói thêm gì nữa.
Buổi tối, đệ tử ma giáo từng người chỉnh trang chờ xuất phát, Tư Không Phong không nghe ai khuyên bảo, kiên quyết đi về phía trước với bọn họ.
Khoảng cách giữa ma giáo và võ lâm chính phái không xa lắm.
Người ma giáo âm thầm tiến đến gần võ lâm chính phái, từ bên trên có thể nhìn thấy được đống lửa phía dưới, và một vài người đang đi lại gác đêm.
“Giáo chủ, sức gió không đủ lớn, phải đợi thêm lát nữa.”
Tư Không Phong nhìn xuống dưới một lát rồi thu lại ánh mắt, “Ừ.”
Cái người vừa nói vẫy vẫy tay, ra hiệu cho những người khác đi chuẩn bị trước.
Họ ở bên trên đợi một lúc, sức gió mới bắt đầu thổi lớn, gió thổi đến mức y phục của mọi người bắt đầu bay phần phật.
Tư Không Phong giơ tay, “Bắt đầu.”
…
Khi người của võ lâm chính phái phát hiện có điều bất thường thì đã muộn.
Người của ma giáo đã bao vây họ lại, mà tất cả bọn họ còn bị trúng độc, toàn thân vô lực, chỉ có thể để mặc cho đám người ma giáo trói lại.
“Giáo chủ, không phát hiện Lâu Nguyệt và Kỳ Ám.”
Tư Không Phong nhíu mày lại, “Gϊếŧ chúng.”
“Vâng.”
“Bỉ ổi, phi!”
“Ma đầu, ngươi hạ độc thì được coi là có bản lĩnh gì chứ.
Lũ ma giáo các ngươi đều là lũ hèn hạ bỉ ổi như thế, cho dù gϊếŧ được chúng ta thì ngươi cho rằng ngươi có thể thống nhất võ lâm sao?”
Người của võ lâm chính phái không cử động được, nhưng cái miệng thì vẫn có thể nói.
Nhưng đám người này ngoài việc chửi mắng mấy câu thì cũng không làm được gì.
“Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn già mồm, còn không bằng để lại vài câu di ngôn.” Đệ tử ma giáo cầm kiếm đi tới.
Sắc mặt đám người võ lâm chính phái bắt đầu trở nên khó coi.
Hôm nay là do họ không cảnh giác nên mới bị trúng kế, nhưng cho dù họ có chết thì trong võ lâm vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người đứng lên để chống lại lũ tà ma ngoại đạo này.
“Đợt đã, ta biết Lâu Nguyệt đang ở đâu, ngươi đừng gϊếŧ ta.” Một người trẻ tuổi hét lớn, âm thanh đó dường như là đã hoảng sợ đến cực độ.
Tư Không Phong nhìn về phía người đó, “Cô ta đang ở đâu?”
“Ta… ta chỉ nói cho một mình người biết… ngươi đến đây.” Người đó ấp úng nói.
Tư Không Phong nhíu mày lại, đi mấy bước về phía tên đó, “Nói.”
Ánh mắt người đó di chuyển một vòng dưới mặt đất, khó khăn giơ tay ra, chỉ vào Tư Không Phong, “Ở… ở đằng sau ngươi.”
Tư Không Phong giật mình, chợt quay đầu lại.
Thời Sênh đã đứng cách đó mấy mét, bóng đêm che đi khuôn mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy lá bùa màu vàng trong tay cô mà thôi.
Vào lúc hắn xoay người thì lá bùa đó tự bốc cháy, lấy hắn làm trung tâm, trong vòng khoảng cách nửa mét bỗng nhiên phát ra một luồng sáng mạnh.
Thấy nguy hiểm ập đến, Tư Không Phong theo bản năng nhảy ra bên ngoài.
Nhưng tốc độ ánh sáng nhanh hơn hắn.
Hắn trực tiếp đụng vào bức tường ánh sáng, âm thanh xẹt xẹt vang lên bên tai hắn, nơi chóp mũi bay lên một mùi khét đáng sợ.
Tư Không Phong bị nhốt trong vòng sáng có đường kính một mét, lá bùa dưới chân hắn dần hiện rõ ra.
Đám đệ tử ma giáo xung quanh dường như đều bị những vòng sáng đó bao lấy, những kẻ thoát được thì cũng nhanh chóng bị một kiếm đánh ngất.
Thời Sênh chầm chậm bước ra từ trong bóng tối, dung mạo dần rõ nét hơn.
Trên mặt cô mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Ánh sáng lúc sáng lúc tối đi kèm với khuôn mặt đó của cô, thì có chút khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, giống như bị thứ quái vật gì đó nhìn chằm chằm.
“Tư Không Phong.” Thời Sênh vững vàng đứng trước mặt Tư Không Phong, “Ông đây không tin lần này ngươi còn có thể chạy được.”
Tư Không Phong khi phát hiện mình không thể thoát khỏi vòng sáng ấy thì đã từ bỏ, lúc này phải cố duy trì dáng vẻ bình tĩnh của nam chính.
Gương mặt Tư Không Phong trấn tĩnh, “Ta có thể chạy thoát khỏi tay ngươi một lần, thì chắc chắn sẽ có thể có lần thứ hai.”
“Vậy sao?” Vậy thì phải xem xem tác giả đại nhân lợi hại hay ông đây lợi hại.
Thời Sênh mò ra một lá bùa, dán lên trên vòng sáng, sau khi đi một vòng thì cô đứng về chỗ cũ, ngón tay nhanh chóng làm thủ quyết niệm thần chú.
Xung quanh bỗng nổi gió lớn, có một luồng sức mạnh kỳ quái đang cuốn tới