Mấy mỹ nữ bên đó có lẽ là bị câu nói vừa rồi của Mộ Bạch làm cho tổn thương, ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt thê lương.
Ngươi nghĩ xem, cả hàng mỹ nhân đó đều có biểu cảm như thế, là nam nhân thì đều thấy đau lòng đó.
“Công tử, thuộc hạ thề chết đi theo công tử.” Các mỹ nhân đồng thời lên tiếng.
Mộ Bạch: “…” Đi theo hắn để làm gì, để chết à?
Nhưng các mỹ nhân không đi, Mộ Bạch cũng không làm gì được, chỉ đành mặc kệ họ.
“Ngươi ngược lại thì rất bình tĩnh, một chút cũng không lo cho hắn.” Mộ Bạch cười nhìn về phía Kỳ Ám, “Xem ra trong lòng cô ta ngươi cũng chỉ đến vậy thôi.”
Kỳ Ám không để ý đến Mộ Bạch, hắn không thích nam nhân này, rất không thích.
“Tiểu Nguyệt, đã gϊếŧ hắn được chưa?”
Mộ Bạch: “…” Một lời không hợp liền gϊếŧ, hai tên biếи ŧɦái các ngươi!
“Được rồi, mau tự sát đi.” Thời Sênh vẫy tay, nhìn thấy tên thiểu năng này đã thấy phiền, còn tính bày kế ly gián nữa sao.
Hắn nói đã hủy thứ đó rồi, thì chắc chắn là đã hủy rồi, có nói nữa cũng chỉ lãng phí thời gian.
Mộ Bạch: “…” Lại dám coi thường hắn như thế!
Hắn hoài nghi đánh giá Thời Sênh, cô ta dễ dàng chấp nhận như vậy sao? Cô ta không hề để tâm đến nam nhân đó như thế ư…
Lát sau Mộ Bạch liền hiểu ra, bởi vì đây chỉ là thế giới ảo, hắn chẳng qua chỉ là thay đổi thân thể mà thôi.
Đúng là máu lạnh.
Mộ Bạch thầm mắng chửi trong lòng, rồi lấy ra một con dao găm mang theo bên người, chuẩn bị cứa cổ.
“Công tử.”
“Công tử, người muốn làm gì?”
Đám mỹ nhân nhào tới, lúc này đầu óc họ hoàn toàn mù mịt, hoàn toàn không thể hiểu được đoạn đối thoại vừa nãy giữa bọn họ, cũng không hiểu nổi tại sao công tử nhà mình lại muốn cắt cổ.
Mộ Bạch: “…” Cứ để ta yên lặng tự sát không được sao?
Đám mỹ nhân kéo lấy Mộ Bạch, không để hắn tự sát.
Thời Sênh đứng bên đó đợi đến phát phiền, cầm kiếm tiến lên.
Mộ Bạch nhanh chóng đẩy đám mỹ nhân đó tránh qua một bên, dao găm không hề do dự cứa vào cổ, “Chuyện này còn chưa xong đâu.”
Đám mỹ nhân không dám tin vào mắt mình nhìn cơ thể Mộ Bạch ngã xuống, tạo nên một luồng gió mà đổ rạp xuống, “Công tử, công tử…”
Thời Sênh lấy máy tính bảng ra nhanh chóng bấm bấm gì đó, những số liệu nhảy nhót trên ấy khiến cả Hệ thống thống nhìn cũng thấy choáng, chủ yếu là xem không hiểu.
Nhưng nó hiểu được thanh tiến trình phía dưới máy tính bảng.
Ký chủ đang định hack thứ gì?
Một lát sau Thời Sênh mới thu máy tính bảng lại, nhìn về phía đám mỹ nhân đang khóc lóc như mưa bên kia.
Đám mỹ nhân không để Thời Sênh động thủ, tự mình đi theo Mộ Bạch rồi.
Cũng không có ai nói cần báo thù cho Mộ Bạch gì cả…
Thật là một màn gượng gạo.
Dù sao thì trước khi chết cùng, các ngươi cũng phải giả bộ báo thù cho tên thiểu năng đó chứ, cứ thế chết theo hắn thì có ý nghĩa gì, đáng tiếc bao nhiêu mỹ nhân như vậy…
“Đi thôi.” Thời Sênh nhéo nhéo tay Kỳ Ám.
Kỳ Ám nét mặt đăm chiêu nhìn đống thi thể ấy một cái, rồi cúi đầu xuống rời đi cùng Thời Sênh.
Có âm thanh được gió truyền tới…
“Hắn là ai?”
“Mộ Bạch.”
“Hắn có quan hệ gì với nàng?”
“Một tên thiểu năng cả ngày cứ mơ tưởng muốn gϊếŧ ta, gϊếŧ không được thì tự sát.”
…
Thời Sênh biết chắc chắn Mộ Bạch sẽ không khoanh tay chết như vậy, cho nên khi giang hồ đồn cô gϊếŧ người, Thời Sênh không hề thấy bất ngờ.
Mộ Bạch vẫn luôn thích lợi dụng đám người đó để chặn hết đường đi của cô như vậy.
Có lẽ hắn cũng biết không có tác dụng gì, chỉ là đơn thuần muốn thêm rắc rối cho cô mà thôi.
Tư duy của đồ thiểu năng, Thời Sênh rất không muốn hiểu.
Dù sao trước đó cũng đã từng đồn đại rồi, Thời Sênh cũng đã quen, ai dám đến gây phiền phức tìm đường chết thì cô tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đám người đó nếu không đánh tới thì cô cũng lười chẳng thèm để ý.
Trên giang hồ thích đồn thế nào thì đồn, cô không quan tâm.
Sức khỏe của Kỳ Ám ngày một kém đi, Thời Sênh nghe ngóng nhiều lần đều không tìm được tung tích Tuyết Linh Chi, cô có chút thất vọng.
Mộ Bạch, dám tính kế ông đây, ngươi đợi đó, đợi ông đây lôi được ngươi ra thì thập đại khốc hình đang chờ ngươi.
Một hôm Kỳ Ám bỗng nhiên đưa ra yêu cầu, “Tiểu Nguyệt, ta muốn trở về Khiên Vũ Các.”
Thời Sênh nhìn về phía xa, hồi lâu sau mới nói, “Được.”
Thời Sênh đưa Kỳ Ám trở về Khiên Vũ Các.
Kỳ Ám trở về Khiên Vũ Các, người vui mừng nhất đương nhiên là Tranh Vanh.
Khiên Vũ Các vẫn