Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn Thời Sênh đi vòng qua người mình, vẻ mặt thay đổi, trên người cô có chỗ nào bị bẩn à?
Có đến mức phải vòng qua người cô xa đến thế không?
Mộ Dung Tiểu Tiểu bĩu môi, nhìn về hướng nữ sinh khi nãy đạp vali của mình, “Ê, cô đạp vali của tôi làm gì?”
Cô gái đó vẫn còn đang đắm chìm trong cơn khủng hoảng, không biết nếu như không chép xong bài tập thì có bị phạt gấp đôi nữa không, lúc này nghe thấy giọng nói chất vất của Mộ Dung Tiểu Tiểu, cũng không biết là sợi dây thần kinh nào bị đứt nữa, đột nhiên quay đầu chạy mất.
Mộ Dung Tiểu Tiểu: “…”
Những người xem: “…”
Chuyện gì vậy? Cứ tưởng sẽ được xem một trận chiến tranh cấu xé giữa hai người họ chứ?
Nữ chính lên sân khấu, nhân vật phụ rút lui!
Học sinh lớp bảy năm hai phát hiện ra hôm nay Thời Sênh bắt đầu giảng bài cho họ, quả thật là chuyện lạ khiến người ta phải sợ hãi.
“Không phải cô ta lại đang nghĩ kế chỉnh chúng ta đấy chứ?” Mấy ngày hôm nay bọn họ không hề được yên ổn, tìm đủ mọi cách lần lượt lên trận để trừng trị Giản Ngâm, thế nhưng cuối cùng người đen đủi vẫn cứ là bọn họ, bài tập nhiều đến mức làm không hết.
Họ bắt đầu sợ hãi bị giao bài tập về nhà rồi.
Không làm?
Càng thảm!
Có người chống lưng chính là có thể tùy hứng, không có cách nào mà trị.
“Ai mà biết cô ta bị thần kinh gì…”
“Bạn học mặc áo màu vàng bên dưới, lên bảng làm bài.
”
Biểu cảm trên mặt bạn học mặc áo màu vàng nhăn nhó như bị táo bón, sao lại lại đen đủi thế chứ, đã nói chuyện lại còn bị cô ta bắt gặp.
Cậu ta lê từng bước chậm chạp lên bảng, cầm bút, đứng cả hồi rất lâu cũng không nhả ra được chữ nào.
Ký hiệu trên bảng nếu tách ra cậu biết, thế nhưng hợp thành một nhóm… thì hoàn toàn không thể nhận ra nó là gì, đây đúng là bài tập của năm hai khối trung học phổ thông sao?
Thời Sênh liên tiếp gọi thêm vài người nữa nhưng đều không có ai có thể giải ra được.
“Não của các em thật đúng là chỉ để trang trí mà.
” Thời Sênh khua khua tay, “Ra đứng ở cửa lớp, đừng có trừng mắt nhìn tôi, muốn tăng bài tập thêm gấp đôi à?”
Người vừa trừng mắt nhìn cô lập tức cúi đầu xuống, co người lại đi ra phía cửa lớp.
“Ai da…” Cửa lớp đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
Thời Sênh nhếch lông mày lên một cái, đến rồi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân quá đen đủi, đến điểm danh bị người khác gây chuyện ở ngoài cổng thì cũng thôi đi, lại còn gặp phải một tên khốn nạn, bây giờ khi đến lớp học lại còn bị người ta đụng phải.
Cô ta ôm mông đứng dậy, nhìn cậu nam sinh vừa đụng phải mình một cái, biểu cảm của cậu nam sinh rất khó coi, cũng không hề có ý xin lỗi, trực tiếp lách qua người cô ta, đứng ở phía sau.
Tiếp theo đó, trong lớp học lại xuất hiện thêm mấy người giống cậu nam sinh vừa nãy kia, sắc mặt vô cùng khó coi đứng ở đó, hình như còn phảng phất nghe thấy mấy câu lẩm nhẩm chửi rủa.
Mộ Dung Tiểu Tiểu: “…” Thần kinh à?
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn bảng tên lớp phía trên, lớp bảy năm hai, không sai.
Cô ta giơ tay gõ cửa lớp bước vào, nhìn cô giáo đang đứng trên bục giảng, Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ một lúc, đây chẳng phải là cái cô giáo thực tập đã cực kỳ ghét bỏ mà bước vòng qua cô ta ngày hôm qua đó sao, nghe nói có hậu thuẫn rất vững chắc?
Mộ Dung Tiểu Tiểu thu lại tầm nhìn, tinh thần mười phần mà kêu lớn, “Báo cáo, em là học sinh chuyển trường mới đến, Mộ Dung Tiểu Tiểu.
”
“Sao mình không biết có học sinh chuyển trường mới đến nhỉ?”
“Mình cũng không hề nghe thấy tin tức gì… Người này sao cứ giống như một thằng nhóc thế? Còn chẳng nhìn thấy ngực…”
“Sao cậu lại có thể nhìn chằm chằm ngực người ta như thế?”
“Không thì phải nhìn ở đâu? Ha ha ha ha, mông à?”
Có thể do nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn mặc bình thường, lại không có ai theo đến nên đám học sinh này chẳng kiêng nể gì mà bắt đầu bình luận.
Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nếu dậy thì sớm một chút thì đằng trước đã vô cùng đầy đặn rồi, thế mà Mộ Dung Tiểu Tiểu ngược lại vẫn chỉ là một vùng đồng bằng bằng phẳng.
À… Tiêu chuẩn của nữ chính chắc chắn phải là ngực phẳng, phải tiết kiệm vải vóc cho nước nhà chứ!
Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn ngực của mình, khóe miệng giật giật một cái, cô ta không có ngực thì đã làm sao, mắc mớ gì đến mấy người, một đám lưu manh.
Thời Sênh đứng trên bục giảng, không hề có ý định lên tiếng, cũng không ngăn cản, đám người này càng lúc càng nói quá đáng.
Có lẽ Mộ Dung Tiểu Tiểu muốn chửi nhau với đám nam sinh đó, thế nhưng cuối cũng không biết thế nào lại cố gắng nhịn xuống.
Cô ta nhìn về phía Thời Sênh, “Cô ơi, cô không cho em vào lớp sao?”
“Cô có cản em đâu.
” Hai tay Thời Sênh vòng trước ngực, biểu cảm nói đùa dí dỏm.
Mộ Dung Tiểu Tiểu: “…” Nhưng cô cũng không cho em vào mà?
Đám học sinh phía dưới đột nhiên im lặng, đợi xem Thời Sênh quát mắng người khác, thế nhưng Thời Sênh lại không