Đám Kim Vũ gánh chịu áp lực đáng sợ đang bao phủ xung quanh, bọn họ bắt đầu đi ra ngoài chạy, ai nấy đều mang trong lòng nỗi căm hận Thời Sênh.
Thời Sênh cũng muốn đi cùng bọn họ ra ngoài, phía sau đội nhiên vang lên một giọng quát, “Đứng lại!”
“Làm gì?” Thời Sênh quay đầu lại, nam chính đại nhân ngài còn muốn nói giúp bảy đứa này à?
“Cô là giáo viên của lớp nào?” Lăng Hủ gần như dùng lỗ mũi để nhìn người, cái giọng điệu đó giống hệt như cái kiểu “ông đây nói chuyện với mày thì chính là phúc phận mấy đời mày mới tu được” vậy.
“Liên quan cái mông gì đến cậu?” Thời Sênh mắng lại không chút khách khí nào.
Giả ngầu giả đến cả chỗ của ông đây, nếu ông mà bắt đầu giả ngầu thì một giây cũng đủ gϊếŧ chết ngươi.
Con mắt Lăng Hủ hơi nheo lại, ở Anh Lan, cho dù là giáo viên hay là học sinh thì đều không có ai dám nói như vậy với hắn.
“Ha…” Lăng Hủ quay đầu sang hỏi người đang đứng bên cạnh, “Cô ta là giáo viên của lớp nào?”
Lăng Hủ vừa hỏi thì lập tức có một nữ sinh giơ tay lên trả lời, “Hủ vương tử, cô ta là giáo viên của lớp bảy năm hai khối trung học phổ thông.
”
“Em biết nhiều quá rồi đấy.
” Thời Sênh nhìn sang phía nữ sinh đó, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào, rất bình tĩnh.
Thế nhưng cái bình tĩnh như thế lại khiến trong lòng của nữ sinh nổi lên hai chữ: diệt khẩu.
Cô ta nuốt nước bọt, bên cạnh có bao nhiêu người như vậy, Giản Ngâm có thể làm gì được chứ, nhất định là vì Hủ vương tử đang có mặt ở đây cho nên cô ta quá kích động mà xuất hiện ảo giác.
Nữ sinh tự an ủi bản thân trong lòng, lập tức rụt lại vào trong đám đông, né tránh ánh mắt của Thời Sênh.
“Lớp bảy năm hai?”
Theo bốn chữ vừa nói ra của Lăng Hủ là nhiệt độ xung quanh dường như bị hạ thấp đến điểm đóng băng, mọi người có mặt ở đó đến thở mạnh cũng đều không dám thở.
Hủ vương tử tức giận rồi…
Thôi, cô giáo này tiêu đời rồi.
Bị ném ra khỏi Anh Lan là đã nhẹ rồi.
Đám học sinh của lớp bảy năm hai là người mong chờ điều đó xảy ra nhất, chỉ mong sao cô đắc tội triệt để với Lăng Hủ, như vậy bọn họ sẽ không cần phải nhìn thấy cô nữa.
Hiện giờ bọn họ hoàn toàn không muốn nhìn thấy cái người điên này nữa.
Thời Sênh nhướn nhướn mày, giống y như không hề nhận ra không khí kì quái xung quanh vậy, “Thì làm sao?”
Từ lỗ mũi của Lăng Hủ phát ra một tiếng, “Hừ.
”
Sải đôi chân dài đi ra phía cửa nhà ăn.
Hừ cái ông nội ngươi!
Thời Sênh không chút do dự giơ chân, mắt của Lăng Hủ đã mọc ở trên đỉnh đầu rồi, đâu có thể nhìn được xuống bên dưới, thật không may là đã bị vấp một cái, nhào người về phía trước.
Lăng Hủ kinh ngạc, giơ tay chống lên mặt bàn ở bên cạnh, lật người lại một cách vô cùng đẹp trai, dễ dàng ổn định lại thân thể.
Nữ sinh có mặt trong nhà ăn đều nhìn đến đơ người.
Nếu như có phụ đề bên dưới thì lúc này chính là:
Đẹp trai quá!
Sao Lăng Hủ có thể đẹp trai như thế chứ á á á!
Làm sao đây, tôi muốn sinh khỉ con cho Hủ vương tử.
Hủ vương tử, Hủ vương tử hãy nhìn em, hãy nhìn em, em là fan não tàn của anh.
Thời Sênh bĩu môi, dựa vào đâu mà nam chính lại có loại fan não tàn thế này mà bản cô nương lại không có? Bản cô nương cũng muốn có fan não tàn!
[…] Ký chủ, mau tỉnh lại đi, nam chính phía đối diện đang sắp nổi điên rồi.
Sau khi Lăng Hủ ổn định lại thân thể thì ánh mắt âm u quét qua phía sau lưng một lượt, âm thanh đó giống như được rít qua kẽ răng, “Ai?”
Đám người đồng loạt chỉ vào Thời Sênh.
Là cô ta.
Là cô ta.
Chính là cô ta!
Thời Sênh: “…” Hầy, cái đám nhãi ranh này có phải đã dùng thuốc nhỏ mắt rồi không? Lúc cần sáng thì không sáng, lúc không cần sáng thì lại sáng quắc như đèn ô tô.
Sắc mặt âm u của Lăng Hủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, hắn bước từng bước dài đến chỗ Thời Sênh, một bàn tay hướng về phía cô.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!
Đánh phụ nữ!
Nam chính đại nhân, cậu thật không có phẩm chất!
[…] Đừng nói là nam chính muốn đánh cô, chỉ cần là một người bình thường đều muốn đánh cô, người không bình thường thì lại càng muốn đánh cô.
Bàn tay của Lăng Hủ vẫn còn chưa hạ xuống thì Thời Sênh đã nắm lấy tay của hắn, Lăng Hủ chỉ cảm thấy đột nhiên đau đớn nên rụt mạnh tay lại.
Lật tay lên nhìn, bàn tay đã bắt đầu chảy máu.
Lăng Hủ: “…”
Hắn vội vàng thu tay lại, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bỗng đen sì giống như có thể nhỏ ra từng giọt mực tàu, “Cô chờ đó cho bản thiếu gia.
”
Thời Sênh nhìn Lăng Hủ nắm chặt bàn tay nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, cô nở cười một nụ cười không rõ hàm ý.
[…Nam chính người ta là muốn đi theo nội dung, cô đi đắc tội với hắn làm gì?]
Thời Sênh phản bác, “Lúc nãy hắn dám lờ câu hỏi của ta.
”
[…Nếu không phải là vì cô coi