Ông Giản không phải người lanh mồm lanh miệng nên không nói được Thời Sênh, nhưng chuyện này cũng không dễ lừa như thế.
Thời Sênh nói lung tung cả nửa ngày, ông Giản vẫn còn bán tín bán nghi.
“À này Tiểu Ngâm, con nhớ phải cảm ơn vị Ngôn tiên sinh kia nhé, ít nhiều cậu ấy cũng đã đưa ba mẹ tới bệnh viện.
”
Thời Sênh: “…” Ngôn Luật này chắc chắn có mưu đồ gây rối với cô.
“Tiểu Ngâm, sao con lại không nói gì?”
Thời Sênh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, được ạ, vậy con đi đây, ba ở lại với mẹ, con sẽ về ngay.
”
Ngôn Luật vẫn đang đứng ở bên ngoài, thu hút không ít các bà các chị đi ngang.
Thời Sênh đóng cửa lại, nhìn Ngôn Luật: “Không muốn giải thích cái gì à?”
“Cô giáo cho là thế nào thì nó chính là như thế, em không có gì giải thích hết.
” Ngôn Luật bày ra vẻ mặt “cô vui vẻ là được”.
Thời Sênh: “…” Tên ngốc này trâu bò ghê nha!
“Cô không cảm ơn em sao?” Ngôn Luật nhìn Thời Sênh chớp chớp mắt.
“Cậu muốn tôi cảm ơn cậu thế nào?”
Ngôn Luật như đang tự hỏi, tóc hơi rũ xuống chắn mất đôi mắt đẹp của hắn, thật lâu sau, Ngôn Luật mới phun ra một đáp án: “Cô mời em ăn cơm đi.
”
Thời Sênh nhìn hắn, mắt môi cong lên: “Được, chúng ta đi ăn tôm.
”
Sắc mặt Ngôn Luật hơi thay đổi, tay chậm rãi đút vào túi quần, đảo mắt cái đã trở lại vẻ bình thản như cũ.
“Được.
”
Thời Sênh đổi phòng bệnh cho bà Giản xong, an ủi họ mấy câu rồi rời đi cùng Ngôn Luật.
Thời Sênh đưa Ngôn Luật tới một nhà hàng hải sản, gọi tất cả các món liên quan tới tôm.
Ngôi Luật ngồi ung dung bình thản, đến khi đủ mọi loại tôm được bưng lên, sắc mặt của hắn mới chậm rãi xuất hiện biến hóa nhỏ.
Thời Sênh lột vỏ một con tôm, bỏ vào đĩa cho Ngôn Luật: “Ăn đi.
”
Ngôn Luật nhìn Thời Sênh, vài giây sau mới cầm đũa lên, bỏ con tôm vào miệng, mùi thịt tôm hơi nồng, hắn nhai kỹ nuốt chậm, một hồi lâu mới nuốt xuống bụng.
“Rất ngon.
”
“Thật không? Vậy cậu ăn nhiều vào, cảm ơn cậu đã đưa mẹ tôi tới bệnh viện.
” Thời Sênh lập tức bóc thêm mấy con nữa cho hắn.
Ngôn Luật hít sâu một hơi, vội vàng giải quyết đống đồ ăn đó.
Thời Sênh liếc hắn với ánh mắt hơi ý vị.
Phượng Từ không thích ăn tôm, không phải không thể ăn mà là không thích ăn, bệnh kén ăn của hắn quả thực là quá khủng khϊếp.
“Cô giáo, xin lỗi, em ra ngoài một chút.
” Ngôn Luật đứng dậy và đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng ăn, Ngôn Luật cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn đi về phía toilet rửa mặt, trong miệng toàn là vị tôm, hắn chẳng thích chút nào.
Ngôn Luật lục sục trong toilet một hồi rồi mới quay trở về phòng ăn.
Các món tôm trên bàn đã bị thay bằng những món ăn khác.
Ngôn Luật sửng sốt, sau đó ngồi xuống rất tự nhiên, “Cô giáo.
”
“Ừm.
” Thời Sênh đẩy một cái đĩa tới trước mặt hắn, “Ăn đi.
”
Trong đĩa là cá đã gỡ xương, ánh mắt Ngôn Luật nhìn về phía cô gái bên cạnh, cô an tĩnh ngồi ăn, sườn mặt dịu dàng, cực kỳ hoàn mỹ.
Ngôn Luật gục đầu xuống để che giấu cảm xúc trong mắt mình.
Sau đó, hai người yên lặng dùng bữa trưa, không ai nói gì, không khí rất hài hòa, không có nửa phần xấu hổ.
Lúc tính tiền, Thời Sênh được cho biết là đã thanh toán rồi, cô nhìn Ngôn Luật, người đứng sau khẽ cười: “Tuy rằng là cô giáo mời khách, nhưng thân là đàn ông, sao em lại có thể để phụ nữ trả tiền được chứ.
”
Thời Sênh cất ví đi: “Tôi còn có việc, cậu tự về nhà trước đi.
”
“Cô giáo không về cùng em sao?” Ngôn Luật nghiêng đầu nhìn Thời Sênh.
“Vì sao tôi phải về với cậu chứ?” Thời Sênh hỏi lại.
“Bởi vì… Em và cô sống chung mà.
” Ngôn Luật cố ý nhấn mạnh hai chữ “sống chung”.
Cùng ở chung dưới một mái nhà thì chẳng phải là đang sống chung sao?
“Ha hả.
” Thời Sênh tặng cho Ngôn Luật mấy chữ, “Lăn nhanh cho tôi nhờ.
”
Ngôn Luật nhún vai, “Nếu cô giáo có yêu cầu gì, em tùy thời đợi mệnh.
”
Mẹ nó, tên ngu ngốc này lại học được cách ghẹo người.
…
Kim gia gặp xui xẻo đầu tiên, một phó tổng của công ty ôm tiền chạy trốn, số tiền đó là toàn bộ vốn lưu động hiện có của Kim gia.
Với thủ đoạn của Kim gia thì vẫn có thể vay tiền ngân hàng, nhưng mà tất cả các ngân hàng có quan hệ tốt trước kia đều thoái thác không muốn xét duyệt, hoặc có thì cũng yêu cầu phải đợi.
Vốn lưu động vừa đứt thì các vấn đề cũng