Thời Sênh tan lớp, Ngôn Luật vẫn còn đang chờ ở bên ngoài.
“Cô giáo.
” Hắn cười gọi cô.
Thời Sênh quay đầu lại nhìn lớp học, một đám học sinh đang thò đầu ra nhìn, cô vừa quay lại, bọn chúng lập tức rụt vào.
“Cậu không đi học à?” Thời Sênh đi tới trước mặt Ngôn Luật.
“Em nhớ cô.
”
Thời Sênh: “…” Câu này ngầm chỉ là, bởi vì hắn nhớ cô nên mới không đi học sao?
Ngôn Luật đưa cái hộp lúc nãy cho cô, “Cái này cho cô giáo.
”
Cái hộp không lớn, đóng gói rất đẹp, Thời Sênh đưa giáo án trong tay cho hắn, Ngôn Luật lập tức nhận lấy.
Thời Sênh mở hộp ra, bên trong là mấy cái bánh ngọt mang theo mùi hương ngào ngạt.
“Cô giáo thử ăn xem, tự tay em làm đấy.
” Ngôn Luật nhìn cô đầy chờ mong.
Thời Sênh: “…”
Thích mấy món bánh ngọt là bệnh gì?
Thời Sênh lấy một miếng rất nhỏ ra, một miếng đút gọn vào miệng, bánh vừa vào đã tan, không quá ngọt, đầu tiên là vị trái cây, sau đó lại có vị sữa, ăn rất ngon.
“Cô giáo, không thích sao?” Thấy Thời Sênh im lặng, Ngôn Luật tưởng cô không thích.
Thời Sênh khép cái hộp lại: “Rất ngon.
”
“Vậy sao cô không ăn nữa?”
“Trước mặt thiên hạ, ăn cái beep gì, về nhà.
” Thời Sênh tức giận trừng mắt với hắn.
Ngôn Luật thì ước giá như tất cả mọi người đều biết mối quan hệ không bình thường giữa hai người, nhưng Thời Sênh đã nói thế, hắn cũng không tiện mở miệng phản đối, bởi vì cô giáo từng nói chỉ thích người biết nghe lời…
Chờ hai người đi rồi, một đám học sinh ở trong lớp mới lại ló đầu ra khẽ bàn tán.
“Bọn họ có quan hệ gì thế? Sao Ngôn học trưởng có thể cười… dịu dàng tới vậy?” Bạn học này đại khái là không biết phải hình dung thế nào, dùng từ “dịu dàng” với Ngôn Luật thật sự có cảm giác hơi quái dị.
Vị học trưởng kia hoàn toàn không liên quan gì tới hai chữ “dịu dàng” cả.
“Ngôn học trưởng thật đẹp trai, nhất là lúc anh ấy cười, tôi có cảm giác trái tim muốn vỡ tung ấy.
”
“Cô giáo và Ngôn học trưởng hình như có quan hệ không bình thường… Tôi thấy họ khá mập mờ.
”
“Tình cô trò? Mẹ ơi, không thể nào, Ngôn học trưởng thích cô giáo ở điểm nào chứ?” Một kẻ tâm thần như thế mà cũng có người thích được sao?”
Thế giới này thật quá điên cuồng!
Về sau, ngày nào cũng thế, chỉ cần Thời Sênh có tiết thì Ngôn Luật sẽ đều xuất hiện, có lúc tới tay không, có lúc lại mang theo thứ gì đó.
Tai tiếng giữa Thời Sênh và Ngôn Luật cứ thế truyền ra.
Hai người không phủ nhận, mà không phủ nhận chính là thừa nhận.
Ngôn Luật rất vui vẻ, cô ấy không phủ nhận nghĩa là đã tiếp nhận hắn rồi.
Dù có phải hay không thì trong đáy lòng hắn đã nhận định như thế.
“Cô giáo, tối nay em sẽ về.
” Ăn cơm xong, Ngôn Luật nói với Thời Sênh.
Thời Sênh xua xua tay, ý bảo hắn mau chóng lăn đi.
“Cô giáo, cô không quan tâm em đi đâu sao?” Ngôn Luật xích tới gần Thời Sênh.
“Đánh nhau chứ còn có thể làm gì.
” Tên này ngoại trừ đánh nhau ra còn biết làm gì khác sao?
Ngôn Luật hơi sửng sốt, “Vậy… Cô giáo không lo lắng cho em à?”
Thời Sênh đẩy hắn ra, “Cậu thì có thể gặp chuyện gì chứ?” Biết hắn lâu như thế rồi nhưng cô đã thấy hắn bị thương lần nào đâu.
Vẻ mặt Ngôn Luật đầy thất vọng, hắn thong thả đứng dậy: “Cô giáo, em đi đây.
”
Thời Sênh xua tay.
Biểu tình của Ngôn Luật càng ảm đạm, hắn đứng yên không nhúc nhích, cứ rũ mắt nhìn Thời Sênh.
“Sao cậu còn chưa đi hả?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên ánh sáng trước mắt sầm xuống, cánh môi tiếp xúc với một thứ lành lạnh.
Thời Sênh, “…” Tên ngu si đần độn này lại dám đánh lén ông.
Mẹ!
Đây mà là hôn môi à?
Chó gặm còn tốt hơn hắn.
Thời Sênh duỗi tay túm lấy cổ áo hắn, gia tăng nụ hôn, ánh sáng trong con ngươi của Ngôn Luật bừng lên.
Nụ hôn kéo dài gần 10 phút, Thời Sênh đã muốn buông hắn ra, nhưng sau khi Ngôn Luật học xong trò hôn hít này thì lại không chịu buông cô ra.
Cánh môi Ngôn Luật cọ cọ qua má cô, dừng bên tai, “Cô giáo, em không đi nữa.
”
Thời Sênh vỗ vai hắn, “Thế thì đi rửa bát đi.
”
Ngôn Luật: “…”
Ngôn Luật ôm cô một lúc rồi mới chậm chạp buông tay, đi vào bếp dọn dẹp.
Mới vừa cầm lấy chén bát đã có người gọi điện thoại tới.
Hắn nhìn tên hiển thị, lập tức từ chối, sau đó tắt máy luôn.
Rửa bát xong, liếc mắt đã có thể nhìn thấy Thời Sênh đang ngồi trên sô pha chơi game, khóe miệng hắn hơi cong lên, lập tức dán sát lại, “Cô giáo, game thú vị lắm