Sau khi Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ chia tay, hai người liền lâm vào chiến tranh lạnh.
Lần này Lăng Hủ đi tìm Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng thấy cô ta đang ái muội với người khác.
Hiểu lầm càng lúc càng sâu.
Cũng trong hoàn cảnh ấy, lễ kỷ niệm thành lập trường của Anh Lan cũng tới.
Hảo hán ca hợp xướng lâu như thế, cuối cùng người của lớp bảy năm hai cũng nhìn thấy ánh bình minh hy vọng.
Chỉ cần ném mặt một lần trong lễ kỷ niệm nữa thôi là sẽ không phải chịu loại tra tấn này nữa.
Về sau cũng sẽ không bao giờ trêu chọc bà điên kia nữa.
Ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, Thời Sênh tới rất sớm, xét thấy thân phận của cô đặc thù nên ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi của cô gần sân khấu nhất.
Bên cạnh chỗ ngồi của cô đều là các thầy cô đức cao vọng trọng, chỉ có một mình cô là người trẻ tuổi, lại còn ngồi cực kỳ tự nhiên và thản nhiên nữa.
Học sinh lục tục tiến vào hội trường.
Khối cao trung và khối đại học cùng liên hợp biểu diễn, người tới rất nhiều, thanh âm ồn ào náo nhiệt khắp hội trường.
“A a… Là Hủ vương tử, Hủ vương tử, tớ nhìn thấy Hủ vương tử rồi, hạnh phúc quá đi mất!”
“Đúng đó, Hủ vương tử kìa, Hủ vương tử đang nhìn về phía này…”
“Hủ vương tử thật đẹp trai, tớ muốn sinh con cho Hủ vương tử.”
Tiếng hét chói tai từ lối vào truyền tới, Thời Sênh quay đầu lại nhìn, Lăng Hủ đang đi vào, biểu tình lạnh lùng, tư thế soái khí, nháy mắt thu hút được vô số fan.
Đúng lúc Lăng Hủ đi xuống bậc thang, không biết Mộ Dung Tiểu Tiểu ở đâu chui ra, đụng thẳng vào hắn.
Âm thanh xung quanh liền yên tĩnh lại.
Trước đây, Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ bí mật hẹn hò, người trong trường chỉ biết Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lăng Hủ có quan hệ khá gần gũi.
Nhưng gần đây thái độ của Lăng Hủ với Mộ Dung Tiểu Tiểu rất kém, những người này càng bắt nạt cô ta không cần kiêng nể gì.
Trong đám người, còn có người lên tiếng mắng “không biết xấu hổ.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu luống cuống bò dậy khỏi mặt đất, vừa rồi không biết cô ta bị ai đẩy một cái, quay đầu nhìn chỉ thấy rất nhiều người, ánh đèn cũng không rõ ràng nên căn bản không nhận ra là ai đẩy.
Lăng Hủ nhìn cô ta bằng ánh mắt nhìn người xa lạ, trong đáy lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu dâng lên một chút tủi thân, “Thực xin lỗi.”
Lăng Hủ như không nghe thế, lập tức bước qua, đám nữ sinh vây quanh ở phía sau càng kiêu ngạo đẩy cô ta sang bên.
Lăng Hủ đi thẳng tới chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, lúc nhìn thấy Thời Sênh, hắn hơi dừng lại, sau đó đi về một chỗ ngồi.
Cách họ có một thầy giáo, thầy giáo kia còn chào Lăng Hủ rất thân thiết.
Vẻ mặt Lăng Hủ cao ngạo, hoàn toàn không trả lời thầy giáo đó.
Thầy giáo hơi xấu hổ, lại chuyển tầm mắt về phía sân khấu.
Nhưng đúng lúc này, Lăng Hủ lại đột nhiên quay đầu nhìn Thời Sênh, vừa lúc mắt đối mắt với cô, hắn nhếch miệng cười lạnh rồi lập tức rời tầm mắt đi.
Thời Sênh: “…” Bản cô nương gần đây có làm gì đâu? Nam chính đại nhân, cậu không cần vì thất tình mà muốn tìm chỗ trút giận nha, bản cô nương đây vô tội.
Lăng Hủ khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trong đám người, rõ ràng là đang tìm Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Thời Sênh cúi đầu nghịch di động, âm thanh ầm ĩ xung quanh không biết tại sao lại trở nên yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Thời Sênh ngoái đầu nhìn ra cửa.
Lăng Hủ tới sẽ xuất hiện tràng cảnh chúng tinh phủng nguyệt, mà Ngôn Luật tới sẽ là quần thần quỳ lạy.
Tất cả mọi người đều rời khỏi đường đi, thở mạnh cũng không dám, tất cả đều nhìn theo thân hình cao gầy của người thanh niên đang từng bước đi xuống kia.
“Cô giáo.” Ngôn Luật đứng yên trước mặt Thời Sênh, khóe miệng nở nụ cười.
Mẹ kiếp!
Còn phô trương thanh thế hơn cả ông đây, không chấp nhận được!
[…] Ký chủ, cô chỉ chú ý tới mỗi điểm này thôi sao?
Chỗ bên cạnh Thời Sênh đã đều có người ngồi, Ngôn Luật đưa mắt nhìn một người, người đó hiểu ý lập tức đứng lên.
Một đám đều là đại gia, bọn họ không thể trêu vào.
Ngôn Luật ngồi xuống không khách khí, tay đặt bên eo Thời Sênh rất tự nhiên, sau đó ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Cô giáo, sao sáng nay em không đợi tôi?”
“Em có gọi anh, là anh không chịu dậy đấy chứ.” Thời Sênh trợn mắt.
“Tối qua tôi mệt, cô giáo không thể thông cảm cho tôi sao?”
“Ha hả, không thể.” Đàn ông không thể nói mệt được.
“Thật là nhẫn tâm quá mà.” Ngôn Luật cọ cọ