“Oa…”
“Trời ạ, xinh quá…”
“Em gái này xinh quá, ai thế? Hình như không phải học sinh trường chúng ta? Lần này trường học còn có cả học sinh trường khác sao?”
Trên sân khấu xuất hiện một nữ sinh, tóc xoăn, mặc váy công chúa, ánh đèn làm gương mặt cô ửng hồng, tinh xảo đến mức không giống người thường.
“Anh Lăng Hủ, em về rồi.” Nữ sinh hướng về phía Lăng Hủ đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, khẽ chớp mắt.
Biểu tình của Lăng Hủ không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn nữ sinh đó rõ ràng không giống khi nhìn người khác.
Thời Sênh yên lặng cắn hạt dưa, tiểu thanh mai của nam chính đã về, lại có cao trào rồi.
Em gái xinh đẹp, đáng yêu như thế, vậy mà lại thuộc về nam chính, thật là lãng phí tài nguyên.
[…] Ký chủ lại muốn ngồi trong bóng tối ngầm chọc chết nam chính rồi.
Dù cô có gϊếŧ chết nam chính thì em gái này cũng chẳng là của cô đâu! Từ bỏ đi!
Lăng Hủ đưa nữ sinh xinh đẹp rời đi, điều này làm cho người ngựa các nơi nổi lên nghi ngờ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu tính toán hôm nay sẽ giải thích với Lăng Hủ, đột nhiên lại có nữ sinh này xuất hiện, còn rất xinh đẹp và có khí chất, thái độ của Lăng Hủ với cô ta còn rất không bình thường…
Mộ Dung Tiểu Tiểu liền lâm vào rối rắm.
Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Thời Sênh chuẩn bị rời đi, Ngôn Luật lại giữ chặt tay cô, “Cô giáo, chờ tôi ở đây một chút được không?”
“Làm gì?”
“Em cứ đợi một lát là biết, em đồng ý với tôi, ở đây chờ một chút đi.” Nếu hắn không nhấn mạnh, sợ là cô sẽ không hài lòng và bỏ đi luôn.
Thời Sênh nhìn hắn ngờ vực mấy bận, “Mười phút.”
Mười phút, thế cũng đủ rồi.
Ngôn Luật đứng lên, đi vào hậu trường, người xung quanh đã rời đi gần hết, sân khấu vô cùng trống trải.
“Bụp!”
Xung quanh liền tối đen như mực.
Có người chưa kịp ra ngoài, kinh hoàng kêu ầm lên, “A, có chuyện gì thế? Sao đèn đã tắt rồi?”
Giây tiếp theo, đèn sân khấu lại sáng lên, tất cả ánh đèn đều tập trung vào một chỗ.
Một nam sinh thong thả bước ra từ trong bóng tối, ánh đèn rực rỡ bao bọc lấy hắn, mạ lên người hắn một lớp ánh sáng mềm mại, trong tay hắn là một bó hồng.
Ngôn Luật đi lên giữa sân khấu, giọng hắn chậm rãi vang lên, “Anh không quan tâm em từng là ai, cũng không quan tâm em đã làm những gì, anh chỉ muốn có em đứng trước mặt anh.
Anh muốn tương lai của em có bóng dáng của anh, anh yêu em, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
Mặt mày Thời Sênh rạng rỡ, đây là lần đầu tiên Phượng Từ chính thức thổ lộ với cô.
Thời Sênh nhảy lên sân khấu, một bóng đèn khác lại mở lên, ánh sáng lập tức phủ quanh người cô.
Giọng cô xuyên thấu qua ánh sáng, qua không khí, lọt vài tai Ngôn Luật, “Tương lai của em, chỉ có anh.”
Tương lai của em, chỉ có anh.
Bảy chữ như là tiếng của trời.
Video tỏ tình của Ngôn Luật với Thời Sênh bị tung lên mạng, rõ ràng không có gì rầm rộ, chỉ là cầm một bó hoa hồng, còn sử dụng sân khấu thừa của lễ kỷ niệm thành lập trường, vậy mà video vừa tung lên đã lập tức nóng hổi.
Không có nguyên nhân gì, ngoại trừ bảy chữ:
“Tương lai của em, chỉ có anh.”
Đại khái đây là lời âu yếm tình cảm nhất mà họ được nghe năm nay, những lời này không phải ai cũng dám nói ra.
Bọn họ bị sinh hoạt bức bách, bị người nhà trói buộc.
Tương lai của bọn họ sẽ bị trộn lẫn rất nhiều thứ.
Bọn họ không có dũng khí để nói ra những lời như thế.
Nửa Đêm Lạnh Lẽo: Mình bắt đầu tin tưởng lại vào tình yêu rồi.
Tay Áo Ám Hương: Ngôn thiếu và cô giáo Giản thực sự xứng đôi.
Gió Đông Dữ Dội: Một cô giáo không biết điều dạy học đi, lại đi dụ dỗ học sinh còn ra cái thể thống gì, bại hoại.
Không Tìm Thấy: Lầu trên, tôi nghĩ bạn không ăn được nho nên nói nho chua đi, nếu tôi có thể bắt được Ngôn thiếu thì cũng chẳng cần quan tâm thân phận của mình.
Hoa Đào Lạc: Ngôn thiếu thật đáng sợ, cô giáo Giản quá trâu bò mới có thể bắt được anh ấy, hai chữ, quá phục.
Tây Bắc Vọng Trường An: Cô giáo Giản trâu bò +1
Không Giấu Được Núi Xanh: Cô giáo Giản trâu bò +2
Trăng Treo Cành Liễu: Tương lai của em, chỉ có anh.
Nếu có ai thổ lộ những lời này với tôi, tôi sẽ lập tức