Tất cả mọi người đều biết bệnh tình An Khởi đã đến mức nguy kịch.
*
“Lách cách, lách cách…”
Thời Sênh cảm thấy rất khó chịu, có thứ gì đang giam cầm cô, bịt kín miệng cô lại, tiếng bước chân từ xa đến gần, lại rất nhanh biến mất.
Bốn phía khôi phục sự yên tĩnh, bên tai có tiếng nói vang lên, “Bé ngoan, đừng kêu nữa, lát nữa cho em ăn kẹo mút.”
Kẹo mút cái ông nội nhà ngươi ấy!
Người phía sau đang kéo cô xuống tầng.
Thời Sênh lấy hơi, lại đợi một lát, một cước đạp ở trên bắp chân tên kia.
Thừa dịp hắn bị đau, cô lại bồi thêm một cước đá vào đũng quần hắn.
“A…” Gã đàn ông hai tay bưng lấy đũng quần.
Thời Sênh vịn vào lan can bên cạnh, lúc này mới nhìn rõ kẻ bắt mình, cao khoảng một mét tám, vóc dáng cường tráng, trên mặt đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt hung ác nham hiểm.
Thời Sênh nhanh chóng quan sát hắn một phen, lần nữa nhấc chân đạp qua.
Gã đàn ông có chút thân thủ, bắt được mắt cá chân Thời Sênh, dùng sức kéo cô xuống.
“F**!”
Thời Sênh túm lấy tay vịn cầu thang, người hơi dùng sức, dùng chân còn lại tiếp tục đá vào đũng quần gã đàn ông.
Gã đàn ông theo bản năng bảo vệ cậu nhỏ, buông Thời Sênh ra.
Thời Sênh nhân cơ hội đẩy hắn xuống cầu thang.
Gã đàn ông mất thăng bằng, ngã lăn từ trên cầu thang xuống, máu tươi lập tức chảy ra.
Hắn ta lấy tay sờ một cái, có thể là bị máu dọa chết khϊếp, luống ca luống cuống bò từ trên mặt đất dậy, chạy xuống dưới cầu thang.
Thời Sênh không chút suy nghĩ muốn đuổi theo, vừa chạy được hai bước, đầu đau như kim châm, cơn đau kéo dài khoảng một phút, cả người đều choáng váng.
“Đánh người rồi, đánh người, người đâu, bác sĩ, bác sĩ, bên kia có bệnh nhân phát bệnh rồi.”
Thời Sênh còn chưa đuổi tiếp, đã nghe thấy có người hô to, tiếp sau đó cầu thang liền truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.
Bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng và y tá xông vào, chặn đường Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Hình như mình mở mắt sai cách rồi.
Cô nhắm mắt lại, lúc mở ra, đám thiên sứ áo trắng kia vẫn còn đứng ở trước mặt cô.
Trời ***
Ông đây tại sao lại ở bệnh viện cơ chứ!
Thời Sênh cúi đầu liếc nhìn người mình, mong đợi bản thân là một bác sĩ, không phải bác sĩ, thì y tá cũng được.
Nhưng mà, nhìn thấy quần áo bệnh nhân trên người mình, Thời Sênh chỉ muốn nói… Mẹ kiếp.
Không cần cố gắng nhớ lại, Thời Sênh cũng biết mình đang ở chỗ nào.
Bệnh viện tâm thần!
Mấy chữ “Bệnh viện tâm thần Trung Sơn” to tướng ở bên cạnh, cô còn nhận ra.
Cho nên, ông đây bây giờ là một bệnh nhân tâm thần à?
Bị tâm thần ổn đấy chứ, đánh người cũng không cần lý do.
[…] Ký chủ cô chú ý chút đi!
“An Khởi, đừng căng thẳng, chúng tôi không hại cô đâu, thả lỏng chút…” Bác sĩ vẫn đang nói chuyện với Thời Sênh.
Một y tá bên cạnh, đang nhẹ nhàng đến gần Thời Sênh, trong tay cầm một ống tiêm, không cần đoán, ở trong đó tuyệt đối là thuốc an thần.
Thời Sênh: “…” Chỗ nào nhìn ra ông đây căng thẳng thế hả.
Thời Sênh hít hít mũi, người ở dưới mái hiên, cúi đầu trước đã, rồi làm việc, “Tẩm cung của Trẫm ở đâu?”
[…] Ký chủ thật là nhập vai, đột nhiên có loại dự cảm không tốt là thế nào?
Các thiên sứ áo trắng đều ngẩn ra, tác phong của bệnh nhân này sao lại thay đổi rồi? Lẽ nào là bệnh tình lại nặng thêm?
Bác sĩ dùng mắt ra hiệu cho y tá, y tá lập tức lĩnh ngộ được tinh hoa, “Hoàng thượng, tẩm cung của người ở trên tầng, thần dẫn người đi.”
Đã làm việc ở bệnh viện tâm thần, thì phải gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
“Dẫn đường.” Thời Sênh vung tay.
Y tá cẩn thận đi đến bên cạnh cô, chắc chắn Thời Sênh thật sự không có ý tấn công, mới dẫn cô đi lên tầng.
Nguyên chủ ở tầng 5, y tá đưa Thời Sênh về đến phòng, lập tức khóa ngoài lại.
Thời Sênh cũng không quan tâm, bây giờ cô phải tiếp nhận nội dung câu chuyện.
…
Nguyên chủ tên là An Khởi, hai mươi mốt tuổi, ký ức trước năm mười tám tuổi không còn nữa.
Đúng thế, trước năm mười tám tuổi, ký ức của cô ta trống không.
Từ khi bắt đầu biết chuyện, cô đã ở trong bệnh viện tâm thần.
Không biết mình là ai, không biết mình có người thân nào, không biết từ đâu tới, trừ cái tên An Khởi này ra, cô cái gì cũng không biết.
An Khởi có xu hướng bạo lực, thường xuyên nói một mình với không khí, nhưng cô rất thông minh.
Mỗi lần đánh người xong, cô đều có thể che giấu một cách hoàn mỹ.
Bác sĩ của bệnh viện đều biết là cô đánh người, nhưng không có chứng cứ.
Hồ sơ bệnh án ghi rõ cô thuộc loại bệnh nhân tâm thần phạm tội, cần phải nghiêm khắc trông coi.
Suy nghĩ của An Khởi có