Thời Sênh mở hotspot của điện thoại di động, lấy máy tính bảng của mình ra, thử một chút có thể kết nối, lúc này mới bắt đầu cành cạch gõ.
Thời gian của cô không nhiều, lát nữa bác sĩ kia phát hiện không thấy điện thoại di động đâu, nhất định sẽ đánh tới.
Quả nhiên, không đến mấy phút đã có một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô vừa mới nhét máy tính bảng trở về, bên ngoài liền có tiếng mở cửa.
“An Khởi?” Tiếng của bác sĩ Nghiêm vang lên bên ngoài.
“Người đâu?”
“Có lẽ ở trong nhà vệ sinh…” Tiếng của y tá đến gần nhà vệ sinh.
Cô còn chưa mở cửa nhà vệ sinh, cửa đã mở ra, Thời Sênh đứng ở bên trong, “Làm gì thế hả? Trẫm đi ị ngươi cũng muốn quản à?”
Bác sĩ Nghiêm: “…”Lại phát bệnh rồi!
Không được so đo với bệnh nhân tâm thần!
Bác sĩ Nghiêm hít thở sâu một hơi, “An Khởi, có nhìn thấy điện thoại di động của tôi không?’
“Cái này à?” Thời Sênh giơ giơ điện thoại di động trong tay lên.
Bác sĩ Nghiêm trong lòng giật mình, lúc đó điện thoại di động của hắn áng chừng là ở trong túi, cô rốt cuộc lúc nào mò được?
Đương nhiên bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ này, bây giờ phải lấy điện thoại di động về.
Hắn ổn định ưu tư, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, “Không sai, đây là của tôi, cô trả cho tôi được không?”
Sênh thần kinh online, “Ngươi tưởng miệng nói của ngươi thì là của ngươi? Ở đây tất cả mọi thứ đều là của Trẫm, ngươi dựa vào cái gì nói là của ngươi?”
Bác sĩ Nghiêm: “…”
Thời Sênh đứng ở cửa nhà vệ sinh, bọn họ cũng không dễ động thủ.
Bác sĩ Nghiêm chỉ có thể kìm nén nói: “Cái đó là Hoàng thượng cho ta, Hoàng thượng chẳng lẽ quên rồi sao?”
Thời Sênh gầm một tiếng, “Vớ vẩn, Trẫm còn không có cái đồ chơi này, sao thưởng cho ngươi được?”
Khóe miệng bác sĩ Nghiêm giật giật, chỉ chỉ điện thoại di động, “Cô mở ra xem xem, bên trong có ảnh của tôi.”
“Ảnh của ngươi tại sao lại ở bên trong?”
“Bởi vì là điện thoại di động của tôi, hình của tôi ở bên trong vừa hay chứng minh đó là của tôi.” Biểu tình của bác sĩ Nghiêm có chút rạn nứt, nhưng cũng không có sự khẩn trương như vừa rồi.”
“Thật sự là của ngươi?”
Bác sĩ Nghiêm gật đầu, là của tôi mà!
Thời Sênh nhìn điện thoại di động mấy lần, ném nó cho bác sĩ Nghiêm.
Bác sĩ Nghiêm luống cuống tay chân đón lấy không để điện thoại di động rơi xuống đất.
“Lui ra đi,” Hoàng đế Thời Sênh khuôn phép phất phất tay.
Bác sĩ Nghiêm: “…” Thế này là bệnh tình nguy kịch rồi à!
Bác sĩ Nghiêm kiểm tra điện thoại di động một chút, chắc chắn không có dấu vết kỳ quái gì, lúc này mới dẫn các y tá đi.
“Bác sĩ Nghiêm, bệnh của An Khởi?” Y tá cẩn thận hỏi bác sĩ Nghiêm.
Bác sĩ Nghiêm nhìn xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt của phòng bệnh, nữ sinh ngồi ở trong phòng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, tóc che đi khuôn mặt cô.
Bác sĩ Nghiêm thu hồi tầm mắt, “Chờ có kết quả rồi nói.”
Kết quả kiểm tra Thời Sênh nhất định là không biết, ở trong mắt những người này, dẫu sao cô chính là một bệnh nhân tâm thần, ai lại đi nói những thứ này với bệnh nhân tâm thần cơ chứ.
Nhưng cô bị chuyển đến tầng sáu, cũng chính là nói, bệnh tình của cô đã có kết quả nặng thêm rồi.
Tầng sáu so với tầng năm, tử khí càng nặng nề hơn.
Thời Sênh đi qua hành lang, nhìn thấy một người bệnh nhân mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở trên ghế, cặp mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, bên cạnh còn có một người hộ lý nam đeo khẩu trang.
Phòng bệnh bên cạnh đều đóng cửa, quan sát từ cửa sổ có thể thấy có phòng có người, có phòng thì không.
Phòng của Thời Sênh gần cuối cùng, các y tá chuyển đồ của cô lên trên.
Y tá trưởng đứng ở cửa, dặn dò một người đàn ông mặc đồ hộ lý, “Cô ta có lúc tỉnh táo, những lúc như thế, có thể để cho cô ta đi ra ngoài hoạt động, nhưng phải chú ý thường xuyên, cô ta nói phát bệnh là phát bệnh.”
Viên hộ lý liếc nhìn tài liệu, “Biết rồi.”
Các y tá lui ra ngoài.
Người hộ lý quan sát Thời Sênh mấy lần, cũng lui ra theo rồi đóng cửa lại.
Định mệnh cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Tầng năm chả khác gì họp chợ, buổi tối đều có thể nghe nhìn tiếng kêu khóc om sòm.
Thời Sênh bây giờ ngồi ở trên giường, trước hết phải tìm được hung thủ gϊếŧ nguyên chủ.
Gã hung thủ ấy mặc đồng phục của hộ lý trong bệnh viện này.
Tối muộn như vậy còn có thể xuất hiện ở chỗ này, nên chắc chắn 50% hắn là hộ lý của bệnh viện.
Đáng tiếc cô không nhìn thấy hình dạng hắn thế nào.
Đàn ông làm hộ lý trong bệnh viện tâm thần này rất nhiều.
Dẫu sao