Mộ Lí đưa Thời Sênh trở về bệnh viện, người đội trưởng ngày hôm qua đã chờ ở trong phòng làm việc của hắn.
Tầm mắt sắc bén của đội trưởng quét lên hai người, trong ngữ khí tràn đầy chất vấn, “Bác sĩ Mộ, bệnh viện các anh còn có thể đem bệnh nhân ra ngoài qua đêm sao?”
Mộ Lí đeo kính, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt người dạ thú, “Đây là chuyện của bệnh viện chúng tôi, có liên quan gì đến vị sĩ quan cảnh sát này sao?”
Sắc mặt đội trưởng tối sầm, bọn họ tối hôm qua ở chỗ này chờ một đêm, bên kia một chút tin tức cũng không có, cái người duy nhất biết chút gì, lại không có ở đây.
Bọn họ cũng muốn trực tiếp đến nhà bắt người, nhưng người của bệnh viện không biết Mộ Lí ở chỗ nào.
Người của bọn họ đi thăm dò, chỉ tra được một địa chỉ cũ, căn bản không có ai.
“Tình huống khẩn cấp, tôi cũng không phí lời với bác sĩ Mộ, tôi cần đưa An Khởi đi.”
“Sức khoẻ An Khởi không tốt, không thể rời bệnh viện.” Giọng Mộ Lí không nhẹ không nặng, nhưng không dễ phản bác.
Sắc mặt đội trưởng tối sầm, càng lạnh lùng nghiêm túc hơn, “Cô ta là nhân chứng của một vụ bắt cóc, chúng tôi bây giờ hoài nghi cô ta có liên quan đến vụ án này, cần cô ta phối hợp điều tra.”
“Anh nói hoài nghi là hoài nghi, chứng cứ đâu?”
Nói chuyện khó nghe như vậy, trừ Thời Sênh ra cũng không còn ai.
Vừa rồi cô đi vào vẫn luôn không lên tiếng, đội trưởng cũng chỉ chú ý đến Mộ Lí.
Thời Sênh đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cho tầm mắt đội trưởng cùng Mộ Lí đều tập trung lên người cô.
“Một mình cô xuất hiện ở hiện trường vụ án, cái này còn chưa tính là chứng cứ à?”
Thời Sênh trợn trắng mắt, “Đó là tôi đi ngang qua, đoạn đường kia là anh mua chắc? Anh còn không cho tôi đi qua?”
Đội trưởng cự lại Thời Sênh, “Lúc đó, cô tại sao lại đi ngang qua nơi đó?”
“Mộng du, tôi không phải đã nói rồi sao? Một buổi tối không gặp, đầu óc của cảnh sát anh bị cương thi ăn rồi à?”
Đội trưởng: “…”Tại sao lại có người phụ nữ trong mắt không có ai như vậy.
Có thể bắt mang đi giáo dục lại hay không?
“Tối hôm qua chúng tôi đã tra hồ hơ bệnh án của cô, cô không có chứng mộng du.
Căn cứ tình huống lúc đó, cô rất tỉnh táo, không phải đang mộng du.
Tiểu thư An Khởi, cô còn gì để tranh cãi hay không?” Tốc độ nói của Đội trưởng rất nhanh, đây đều là giao thiệp với kẻ tình nghi nhiều mà luyện ra.
Mộng du có thể vừa hay mộng du đến chỗ nhìn thấy Hứa Nhạc bị bắt cóc?
Ai tin chứ!
“Cho dù tôi tỉnh táo thì đã sao? Tôi nhìn thấy, còn nhớ biển số xe, tôi chính là không nói cho anh biết, anh có thể làm gì tôi?”
“Cô…”
Thời Sênh nhướng mày, “Đừng kích động, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tôi sẽ không tốt đâu, tôi là bệnh nhân đó, lát nữa có đánh người cũng không cần phải chịu trách nhiệm đâu.”
Đội trưởng ngăn lại lửa giận tràn đầy, giọng hòa hoãn một chút, “An Khởi, đó là một mạng người vô tội, cô muốn trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra chuyện sao?”
Thời Sênh nhún vai, “Tôi không nhìn thấy mà.”
Nữ chính đại nhân sẽ chết sao?
Người ta dù còn sót lại một hơi thở cũng có thể sống tiếp đó.
Ngoan cường giống như mạng sống của nhân vật phản diện.
Bất đồng duy nhất với nhân vật phản diện là, cuối cùng người ta sẽ đi l3n đỉnh cao của nhân sinh, nhân vật phản diện chỉ có thể hoá đen đến chết.
Đội trưởng: “…”
Không được, người đâu, giam cái kẻ tâm thần này lại cho tôi.
Đội trưởng giận đến gần chết, lại không dám làm bậy ở bệnh viện, bọn họ đều là âm thầm tiếp xúc với người của mình trong bệnh viện, lấy thân phận người nhà của bệnh nhân mà tiến vào.
Mộ Lí nghiêng nghiêng người, chặn giữa Thời Sênh và đội trưởng, “Vị cảnh sát này, hỏi xong có thể đi rồi chứ?”
Đội trưởng hận nghiến răng, “Bác sĩ Mộ, người anh bao che có khả năng là kẻ tình nghi phạm tội.”
“Cái này không liên quan đến tôi, cô ấy bây giờ là bệnh nhân của tôi, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.
Nếu như anh có chứng cứ, thì hãy tới nói cũng không muộn, đi thong thả, không tiễn.
Đội trưởng thở một hơi thật dài, xoay người rời đi.
Chỉ cần là hồ ly rồi cũng sẽ có lúc lòi đuôi ra, hắn không tin…
Mộ Lí đưa mắt nhìn đội trưởng rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn Thời Sênh, “Em có để lại chứng cứ hữu dụng gì không?”
Thời Sênh vô tội, “Em