Lấy bệnh viện tâm thần Trung Sơn làm ngòi nổ, những tài liệu đen tối bị dính dáng đến khiến cho cả nước khϊếp sợ, cũng không phải là tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến bệnh viện tâm thần Trung Sơn, nhưng những chuyện này đều mở đầu từ bệnh viện tâm thần Trung Sơn.
Sau đó có người đặt tên sự kiện thành sự kiện Trung Sơn.
Có người mặc dù kịp thời hủy chứng cứ, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát được chế tài.
Hứa Nhạc nằm ở trên giường bệnh, tinh thần có chút hoảng hốt nhìn tin tức trong ti vi, đó là tiến triển mới nhất của chuyện Trung Sơn.
“Theo báo cáo, Phó viện trưởng Hỗ Hải của bệnh viện Trung Sơn bởi vì uống một loại thuốc, trong lúc tinh thần hốt hoảng, đâm vào một chiếc xe tải, chết tại chỗ.
Mà loại thuốc này, chính là thuốc Hỗ Hải dùng để khống chế bệnh nhân của bệnh viện, thành phần cụ thể các ngành có liên quan vẫn đang kiểm tra…”
Sau khi Hứa Nhạc bị bắt, bởi vì không được giải cứu ngay, dẫn đến Hứa Nhạc cũng uống loại thuốc kia, tinh thần cô ta bây giờ đã có chút không bình thường.
Con ngươi cô ta đục ngầu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm tin tức, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Bên ngoài phòng bệnh, đội trưởng cùng mấy đội viên đang đứng, nhìn người ở bên trong, “Đội trưởng, Tiểu Nhạc có thể chữa khỏi không?”
“Cô ấy còn trẻ như vậy…”
“Ban đầu không nên để cho cô ấy đi vào làm nội ứng, cô ấy vốn là có tiền đồ tốt hơn, bây giờ…”
Mọi người trầm mặc.
Hứa Nhạc là sư muội của đội trưởng, cùng một thầy, đau lòng nhất có lẽ là đội trưởng.
Bọn họ đã đi theo vụ án này một thời gian, nhưng vẫn luôn không có tiến triển.
Hỗ Hải cùng đám người phía sau hắn kia bảo mật công việc quá tốt.
Sau khi Hứa Nhạc nghe nói vụ án này, chủ động đề nghị tiến vào làm nội ứng, thầy và hắn đều không đồng ý, sau đó Hứa Nhạc tự mình lén lút tìm quan hệ tiến vào.
Chuyện đến nước này, bọn họ cũng chỉ có thể tương kế tựu kế.
Đội trưởng thu hồi tầm mắt, “Tin tức hôm đó rốt cuộc là ai tiết lộ ra, tra được chưa?”
Ngày đó bọn họ đột nhiên nhận được tin tức của Hứa Nhạc, muốn gặp mặt nói chuyện.
Trước kia bọn họ trao đổi tin tức, đều thông qua người của bệnh viện, Hứa Nhạc đột nhiên muốn gặp mặt, nhất định là xảy ra chuyện lớn gì.
Nhưng lúc bọn họ đến nơi, hiện trường chỉ có một người phụ nữ điên.
Những kẻ đó cướp Hứa Nhạc mang đi ở trước mặt bọn họ, nhất định là có người tiết lộ bí mật, biết Hứa Nhạc là nội ứng.
“Không có manh mối gì, Tiểu Nhạc cái gì cũng không nói…”
Lại là một hồi trầm mặc, đội trưởng thở dài, “Đi thôi, vẫn còn có nhiều chuyện phải xử lý.”
Một đám người nhìn vào phòng bệnh, vẻ mặt thương tiếc.
Hỗ Hải đã chết, nghiên cứu của hắn không ai rõ, hơn nữa đây cũng không phải là thuốc độc, có thuốc giải là có thể khỏi.
Hứa Nhạc bị thương tổn là thần kinh não.
…
Sự kiện Trung Sơn dần dần lắng xuống.
Bởi vì chuyện này danh tiếng của bệnh viện Trung Sơn giảm rất nhiều, rất nhiều người đều đón bệnh nhân đi.
Bệnh viện còn phải thanh toán không ít khoản bồi thường.
Ban đầu những thứ tiền vốn kia đều là Hỗ Hải kéo tới.
Không có Hỗ Hải cùng những kim chủ kia của hắn, bệnh viện Trung Sơn cũng có xu hướng khó mà duy trì được.
Cả bệnh viện đều trông vô cùng tiêu điều.
Thời Sênh ngồi ở trên hành lang dài của bệnh viện, nhìn những thân nhân hùng hùng hổ hổ đón bệnh nhân đi kia.
“An Khởi.”
Một thân ảnh cao lớn chắn ở trước mặt Thời Sênh.
“Là anh à.” Thời Sênh khẽ cười, “Anh cũng sắp rời đi à?”
Đặng Quân xách đồ trên tay, cười khổ một tiếng, “Bây giờ bệnh viện thành cái bộ dạng này, mọi người cũng không ở lại được nữa.”
Đặng Quân không phải là một người hiền lành gì, ban đầu hắn có thể nhắc nhở Thời Sênh, hoàn toàn là bởi vì Thời Sênh đã cứu hắn một mạng.
“Sau này cô định làm thế nào?” Đặng Quân ngập ngừng hỏi một tiếng, hắn nghe nói cô không có người thân.
Thời Sênh hất hất cằm, “Có người nuôi tôi.”
Đặng Quân theo Thời Sênh nhìn qua.
Mộ Lí thay quần áo bình thường từ xa đi tới, hắn không đeo kính, cũng không cảm giác được vẻ nho nhã trước đây của hắn nữa, chỉ có một cỗ khí mạnh mẽ.
“Hoá ra bọn họ nói là thật.” Trước đây bệnh viện đồn quan hệ của hai người họ không đơn giản.
Thời Sênh từ hành lang dài đứng lên, khoát khoát tay với Đặng Quân, “Tôi đi đây.”
Đặng Quân cũng cười theo, vẫy vẫy tay với cô.
Mộ Lí đứng cách xa mấy bước nhìn hắn.
Đặng Quân