Mộ gia.
Mộ Bạch ngồi ở phòng khách, ngồi bên cạnh hắn là một cậu con trai mười tám mười chín tuổi, rất xinh đẹp.
Mộ Bạch đang không ngừng quan sát, ánh mắt đầy ái mộ kia khiến cho Mộ Bạch nổi hết da gà.
Hắn là một quý ông có khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ rất bình thường!
Hơn nữa chúng ta đều họ Mộ, không chừng mấy trăm năm trước còn là một nhà.
Mộ Bạch mặc kệ ánh mắt của cậu con trai, nhìn về phía người trung niên đối diện.
Người trung niên trầm mặt, dường như đang trầm tư, đại khái một phút sau mới nói: “Mộ tiên sinh, anh thật sự có thể giúp tôi lấy được đồ sao?”
“Chỉ cần ông có thể giúp tôi, tôi đương nhiên có thể giúp ông.
” Mộ Bạch khẽ vuốt cằm, bất kể là bị thịt gì, hắn đều có thể làm ra quý công tử thân sĩ và cao quý, khiến cho người ta kinh động mà liếc nhìn.
“Ba, ba còn suy nghĩ cái gì, đồng ý với anh Mộ đi!” Đứa con trai đột nhiên ngồi vào bên cạnh người đàn ông trung niên, lắc lắc tay ông ta nũng nịu.
Quả nhiên, thấy cậu con trai lớn như vậy nũng nịu, nội tâm Mộ Bạch tan vỡ, hắn thà rằng thấy kẻ điên Thời Sênh kia hơn.
“Đừng linh tinh.
” Người đàn ông trung niên mắng con trai, nhưng đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
“Ba~”
Trước sự nũng nịu của con trai, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đồng ý với Mộ Bạch.
Chuyện quyết định xong, Mộ Bạch lập tức đi ra ngoài, còn chưa đi ra, phía sau liền phát ra một tiếng, “Anh Mộ.
”
Anh Mộ cái ông nội nhà mi!
Mộ Bạch đi nhanh hơn, nhưng phía sau hoàn toàn không buông tha, đuổi theo hắn ra cửa, cách một đoạn, cuối cùng đuổi kịp hắn, “Anh Mộ anh nhanh như vậy làm gì, em không đuổi kịp anh.
”
“Tôi không phải anh của cậu.
” Mộ Bạch kéo dài khoảng cách với cậu con trai kia, “Tôi còn có việc, Nhị thiếu gia dừng bước.
”
Cậu con trai bắt lấy cánh tay Mộ Bạch, trong con ngươi lóe lên ánh sáng cổ quái, “Anh Mộ, em mời anh ăn cơm nhé.
”
Mộ Bạch buồn nôn một trận, hắn biết sở thích của vị này, hắn mới không muốn bị bỏ thuốc, sau đó bị ân ân a a…
Quá đáng sợ.
Mộ Bạch giằng tay ra, khí thế trên người đột nhiên mạnh lên, “Nhị thiếu gia mời trở về, chớ dây dưa với tôi nữa, không đừng trách tôi không khách khí.
”
Thừa dịp cậu con trai bị hắn làm khϊếp sợ, Mộ Bạch nhanh chóng rời đi.
Hắn liên tục quay đầu, thấy không có ai đuổi theo, lúc này mới thở phào.
Hơi thở này còn chưa buông xuống, nhìn thấy một người đứng trên đường nhỏ đối diện, hắn thiếu chút nữa một hơi bị nghẹn chết.
Xong rồi xong rồi.
Người phụ nữ này làm sao lại nhanh như vậy!!
Kế hoạch của hắn còn chưa bắt đầu đã phải chết yểu sao!
Mộ Bạch xoay người chạy.
Thiết kiếm chợt rơi từ trên trời xuống, ngăn ở trước mặt hắn.
Mộ Bạch người cứng đờ, đứng tại chỗ.
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Không thể mất mặt!
Mộ Bạch hít thở sâu một hơi, thu liễm vẻ dữ tợn trên mặt, xoay người, cười ưu nhã ôn hòa, thuần chất quý ông, “Tiểu thư Thời Sênh.
”
Thời Sênh từ xa đi đến, cười như không cười nhìn hắn, “Diễm phúc không tệ mà.
”
Nụ cười ở khóe miệng Mộ Bạch cứng đờ, “Tiểu thư Thời Sênh nói đùa rồi.
” Hắn còn lâu mới thừa nhận mình bị một người đàn ông nhìn trúng.
Độ cong ở khóe miệng Thời Sênh càng sâu, tay quơ quơ trên không trung, thiết kiếm từ phía sau Mộ Bạch bay tới, rơi vào tay cô.
Thời Sênh xách thiết kiếm chém về phía Mộ Bạch.
Mộ Bạch trợn to mắt, không phải, cô không làm như mọi khi sao?
Trước đây còn hỏi chút, lần này sao lại đến hỏi cũng không hỏi hả?!
Mộ Bạch chật vật tránh thiết kiếm, tốc độ của cô quá nhanh, lại từng chiêu đều là hướng đến mạng hắn, hắn bây giờ ngay cả thời gian tự sát cũng không có.
Đúng là người phụ nữ ác độc!
Giờ đến tự sát cũng không cho.
Mộ Bạch nghĩ một cái, nhắm ngay quỹ đạo thiết kiếm đi tới.
Vốn là nên tránh, hắn đột nhiên đón lấy, thiết kiếm xuyên qua bụng hắn.
Mộ Bạch nắm thiết kiếm, đón lấy ánh mắt của Thời Sênh, dữ tợn cười một tiếng, “Cô cho là như vậy thì có thể cản tôi sao?”
Hắn sẽ còn trở lại.
Không gϊếŧ chết cô, hắn không tên là Mộ Bạch!
Thời Sênh cười theo hắn, thiết kiếm chợt xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, “Thật hy vọng anh còn có thể trở lại, dẫu sao đấu với anh, thú vị hơn đấu với những tên khỉ gió kia nhiều.
”
Sắc mặt Mộ Bạch vốn tái nhợt, bị Thời Sênh làm như vậy, càng thêm tái nhợt, “Ý… ý gì thế?”
Mộ Bạch cúi đầu nhìn về phía thiết kiếm bị mình nắm, “Cô đã làm gì rồi?”
Thời Sênh