Thiết kiếm phát hiện chủ nhân nhà mình rơi xuống, vội vàng rút ra khỏi ngực người nọ, nhanh chóng lao xuống, đón lấy Thời Sênh sắp rơi xuống đất, nháy mắt đưa cô lên không trung.
Tiếng ầm ĩ vừa rồi vẫn còn, lúc này đột nhiên liền an tĩnh lại, âm thanh trong trời đất dường như đều biến mất vào giờ khắc này.
Thời Sênh đau ngực.
Vừa rồi người đàn ông đó đánh cô một cái, cũng không biết đánh vào chỗ nào.
Bây giờ cô cảm thấy cơ thể mình có ba loại sức mạnh đang tán loạn, mâu thuẫn, giao chiến, xâm lược địa bàn lẫn nhau.
Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!
Thời Sênh ngồi dậy trên thiết kiếm, cố gắng để không ngã.
Không trung có hai người đang đứng, một người là bóng đen vừa rồi bị cô đâm trúng, một người là người đàn ông tuấn mỹ mặc đồ trắng.
Trong tay hắn xách một thanh trường kiếm màu vàng óng.
Mặt Thời Sênh đầy vẻ mù mờ.
Mẹ nó, Hiên Viên kiếm!
Đậu má, lần này xong thật rồi!
Kiếm ơi, chúng ta gặp hàng xịn rồi, làm thế nào đây?
Thiết kiếm: “…” Nó làm sao biết làm thế nào?
Tên của nó thật sự là Hiên Viên kiếm, nhưng mà… nó là giả, không phải là Hiên Viên kiếm chính tông.
Bây giờ nó vẫn còn nhớ lúc mình có cái tên này, chủ nhân là đang xem một bộ phim cổ trang, lúc ấy vừa vặn bên trong có thần khí thượng cổ Hiên Viên kiếm.
Cho nên…
Nó liền có một cái tên rất thu hút… Hiên Viên kiếm.
Mặc dù thời gian lâu như vậy, chủ nhân mới nói tên nó có một lần, mệt kiếm quá đi.
Kiếm này, hắn có đả kích hàng giả không? Mi có thể gϊếŧ chết Hiên Viên kiếm không, chúng ta cùng thăng chức.
Thiết kiếm: “…” Chủ nhân, bây giờ cô hẳn là nên nghĩ xem, phải chạy thế nào, chứ không phải là nghiên cứu loại tư tưởng nguy hiểm như làm sao tiêu diệt được Hiên Viên kiếm này.
Người ta là thần khí chính tông, cô cho là đồng nát sắt vụn chắc, cứ lao vào chém là hỏng à?
Dù gì người ta cũng là thần khí có số có má, ít nhất phải nghiêm túc chém mới được.
Thời Sênh: “…” Thật là không ngờ, mình có một thanh kiếm giỏi chém gió như vậy.
Thiết kiếm: “…” Đều là học từ chủ nhân.
Thời Sênh: “…”
Cô là chém gió có thực lực nhé? Mi làm còn chưa làm đã bắt đầu chém gió, cũng không sợ mất mặt à?
Thiết kiếm: “…” Tôi tin tưởng chủ nhân nhất định có thể làm được.
Thời Sênh: “…” Cho dù mi có sùng bái ta một cách mù quáng như vậy, ta cũng… có thể thử xem.
[…] Lúc nguy cấp thế này, các người còn có thể thảo luận gϊếŧ chết thần khí nhà người ta, bản Hệ thống cũng rất phục.
Sự phỉ nhổ của Hệ thống không nhận được sự đáp lại của Thời Sênh, bởi vì cô bận đi dòm ngó Hiên Viên kiếm bên kia rồi.
Hai người đàn ông bên kia cũng đúng lúc nhìn thấy Thời Sênh, trên mặt người đàn ông mặc đồ trắng có chút kinh ngạc, dường như không hiểu được, đột nhiên lại xuất hiện một tiểu cô nương này là có chuyện gì.
Mây mù trên người người đàn ông áo đen tuôn ra rất nhanh.
Tuy hoàn toàn không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng Thời Sênh có thể cảm giác được, ánh mắt hắn nhìn mình rất bất thiện, mang theo cảm giác nhất định phải giành lấy lạnh như băng.
Thời Sênh kinh sợ, cảm giác này là cái quái gì thế!
Kẻ này là ai!
Ông đây có quen đâu!
Để cho bản cô nương offline tiếp nhận tình tiết truyện được không?
Hiển nhiên hai người này không thể nào đồng ý.
Người đàn ông áo đen hành động trước, động tác của hắn nhanh chóng lướt qua Thời Sênh, người đàn ông áo trắng theo sau, muốn cản người đàn ông áo đen.
Nhưng người đàn ông áo đen vốn đứng gần hơn người đàn ông áo trắng, chớp mắt một cái, đã đến trước mặt Thời Sênh.
Trong tay hắn đánh ra một chùm tia sáng kỳ quái, nhắm thẳng tới ngực Thời Sênh.
“Vân Mạch!” Người đàn ông áo trắng thất thanh kêu to.
Thời Sênh: “…” Tình tay ba? Chẳng lẽ lần này bản cô nương là nữ chính?
[…] Hình như đầu óc của Ký chủ nhà mình bị đánh hỏng rồi, còn không chạy nữa!
Chạy cái gì?
Ông đây không phải là người lâm trận chạy trốn nhá.
Lật bàn, ông đây chạy thế nào đây!
Phía dưới cô xuất hiện vô số xiềng xích màu đen, giăng khắp nơi tạo thành một trận khoá, cô bị kẹt ở bên trong.
Lúc người đàn ông áo đen kia tập kích đến bên cạnh, Thời Sênh xoay người lăn từ trên thiết kiếm xuống, tránh chùm tia