Toàn bộ hồ Tiên Dưỡng đều là ngọn lửa, nhiệt độ cao dọa người, các nàng đã là tiên, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ đốt người, thể thấy nhiệt độ này cao thế nào.
“Xong rồi xong rồi Niệm Đông, hồ Tiên Dưỡng của Tiên quân sẽ hỏng mất, thế nào Tiên quân cũng sẽ mắng chết chúng ta.” Ti Trúc nắm vạt áo Niệm Đông, khóc không ra nước mắt nhìn ngọn lửa lớn trên hồ Tiên Dưỡng bốc cháy hừng hực.
Niệm Đông đang không ngừng liên lạc với Tiên quân nhà mình, nhưng làm sao cũng không liên lạc được.
Lửa trên hồ Tiên Dưỡng cháy ba ngày ba đêm, Niệm Đông và Ti Trúc ở bên ngoài canh giữ ba ngày ba đêm.
“Niệm Đông, ngươi xem…” Ti Trúc đột nhiên đẩy Niệm Đông một cái, chỉ phía ngọn lửa.
Ngọn lửa vẫn cháy mạnh như cũ, ở chỗ sâu của ngọn lửa, phảng phất có phượng hoàng đang bay lượn, tiếng hót của phượng hoàng xuyên thủng ngọn lửa, xông thẳng lên trời.
Ti Trúc ngớ người, một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Phượng… phượng hoàng… Niệm Đông, là phượng hoàng… Nàng chính là con phượng hoàng biến mất trên hoang hải kia.”
Khóe miệng Niệm Đông giật giật, “Tiên quân lại để cho chúng ta ném một con phượng hoàng vào hồ Tiên Dưỡng, Tiên quân điên rồi sao?”
Còn nữa, rốt cuộc Tiên quân nhặt con phượng hoàng này ở chỗ nào về?
Tiếng hót vẫn tiếp tục, càng lúc càng vang dội.
Niệm Đông ngẩng đầu nhìn lên trời, theo tiếng hót của phượng hoàng, kết giới phía trên lại đang bắt đầu nổ tung.
Lần này có vẻ như Tiên quân nhặt được hàng xịn về rồi…
Niệm Đông hít thở sâu một hơi, đập Ti Trúc một cái, “Đừng có ngẩn ra, chống đỡ kết giới.”
“A a.” Ti Trúc gật gật đầu, cùng Niệm Đông mỗi người bay một hướng, kết giới vốn đã xuất hiện vết nứt, lúc hai người đồng thời truyền linh lực vào, vết nứt được vá lại.
…
Lúc Lưu Vân trở về cung cảm thấy có chút không đúng.
Hắn đứng ở bên ngoài cung điện của mình ngửa đầu nhìn hồi lâu, một lúc lâu mới phản ứng được, tại sao không thấy tên cung của nhà hắn đâu nữa?
Trên trụ cung làm sao còn có vết nứt?
Kẻ thù tìm tới cửa sao?
“Niệm Đông, Ti Trúc…” Lưu Vân vừa gọi vừa đi về phía cửa lớn.
Đầu Ti Trúc đầy tro than chạy đến, không kịp nói gì đã rơi lệ, “Tiên quân, ngài quay về rồi, hu hu hu, ngài còn không quay về, nơi này sẽ phải đổi chủ mất.”
Lưu Vân xách Ti Trúc như xách con gà con đi vào bên trong, “Nói cái gì vậy? Đầu óc lại bị hỏng rồi? Để cho Niệm Đông xem xem, vốn đã rất ngốc rồi, lại còn ngốc tiếp, thì phải làm sao.”
Ti Trúc nghẹn ngào một tiếng, “Tiên quân, con… con phượng hoàng ngài… ngài nhặt về kia, chiếm đoạt cung của chúng ta.”
“A.” Lưu Vân đáp một tiếng, đi ba bước, hắn chợt dừng lại, trên dung mạo thanh tú anh tuấn lộ ra vẻ mơ màng khó hiểu, “Phượng hoàng gì? Ta nhặt phượng hoàng về lúc nào? Thứ đó không phải tuyệt chủng rồi sao?”
“Tiên… Tiên quân, ngài… ngài đừng dọa nô tỳ… chính là tiểu cô nương áo đỏ ngài mang về đó.
Nàng ấy là con phượng hoàng trên hoang hải kia…”
Không phải ngài nhặt về, vậy thì từ đâu tới?
“Nàng ta sao?” Lưu Vân bừng tỉnh, “Bản quân lại nhặt về một con phượng hoàng à, chậc chậc…”
Ti Trúc: “…”Tiên quân, cái này cũng không đáng kiêu ngạo đâu? Bây giờ toàn bộ thần giới đều đang tìm con phượng hoàng hủy diệt hoang hải này đấy!
Quan trọng nhất chính là, con phượng hoàng này chiếm cung điện của ngài rồi!
Lưu Vân lần đầu tiên nhìn thấy Thời Sênh, là ở chính điện của hắn, tiểu cô nương mặc váy dài màu đen, trên quần thêu phượng hoàng như ngọn lửa, giương cánh muốn bay, trông rất sống động.
Rõ ràng còn là một đứa trẻ, bộ y phục này lại khiến cho cô ta có khí thế quân chủ thiên hạ.
Tiểu cô nương chống cằm, nhìn sương mù bay bay bên ngoài, ánh mắt có chút trống rỗng, thật ra thì cô không nhìn gì cả.
“Ngươi mặc màu đỏ đẹp hơn đó.” Lưu Vân từ ngoài điện đi vào, lớn tiếng dọa người.
Tiểu cô nương chậm rãi quay đầu, đối diện tầm mắt hắn, Lưu Vân chợt hít một hơi.
Trong con ngươi của cô lại có một vòng sáng màu đỏ…
Thời Sênh thả tay xuống, cầm lấy thiết kiếm trên bàn, dùng sức gõ gõ bàn, hỏi như thổ phỉ: “Ngươi là ai?”
Lưu Vân đen mặt, “Đây là cung điện của ta, ngươi nói ta là ai?”
“Của ngươi?” Thời Sênh híp mắt, chợt đứng lên, u ám