Lúc Thời Sênh đi qua, Tiểu Bạch đã bị người ta vây lấy, đang lăn lộn tại chỗ.
Trong mắt Thời Sênh, đó chính là đang lăn lộn.
Thời Sênh đuổi ra, Tiểu Bạch lại lần nữa thu nhỏ lại, trực tiếp mượn đồ bên cạnh, nhảy đến trước mặt Thời Sênh, Thời Sênh theo bản năng bắt lấy nó.
Tiểu bạch vô cùng “hữu hảo” cọ cọ vào tay Thời Sênh, biểu hiện ngoan ngoãn ôn thuận.
Chuông cảnh báo trong đầu Thời Sênh vang lên.
Trúng kế!
Chúng thần tiên đối diện xúm qua chỗ Thời Sênh, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Tiểu Bạch, bắt đầu hoài nghi quan sát.
“Chủ nhân.” Âm thanh mềm mại phát ra từ thứ đồ lông lá trong tay Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Đậu má mi biết nói chuyện hả!
Ai là chủ nhân của ngươi, đừng có mà gọi loạn!
“Ngươi là ai?” Một thần tiên trong đó đứng ra, giữa lông mày đầy chất vấn và phòng bị, “Tại sao Thao Thiết lại gọi ngươi là chủ nhân?”
Đây là đứa trẻ nhà nào, tại sao trước đây chưa từng gặp?
Nhìn đáng yêu như vậy, hẳn là trước đây phải gặp rồi chứ…
“Bởi vì cô ấy là chủ nhân của ta đó.” Tiểu Bạch tiếp tục dùng giọng nói mềm mại nói: “Chủ nhân nói rồi, các người đều là một đám cặn bã, ta phải ăn hết các người.”
Chúng tiên: “…”
Làm sao Thao Thiết lại biết nhận chủ?
Nó là hung thú mà!
Thao Thiết bị trấn áp vạn đời dưới núi ở hoang hải, chính là vì không gϊếŧ chết được, cũng không có cách nào để nó nhận chủ.
Chạy ra ngoài đã đành, nó lại mở miệng gọi một tiểu cô nương là chủ nhân? Bọn họ rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì?
Thời Sênh bị gọi là chủ nhân cũng rất sửng sốt.
Bình tĩnh.
Có cái gì mà so đo với cầm thú!
Tay trái Thời Sênh lật một cái, cầm lấy dây thừng nhanh chóng trói Tiểu Bạch lại.
Chủ nhân phải không!
Để ông đây giáo huấn ngươi một trận.
Tiểu Bạch khả năng là phát hiện ra không giống như nó nghĩ, kịch liệt vùng vẫy, nó là hình tròn, không dễ bắt, Thời Sênh suýt nữa thì bắt hụt, đến cuối cùng vẫn là trói nó thành một quả bóng.
Bất kể Tiểu Bạch vùng vẫy thế nào, đều không có cách nào thoát được.
Thời Sênh cười lạnh với nó, dây thừng khai quang, cầm thú như ngươi, cũng muốn thoát ra à, nằm mơ đi!
Lúc này Điền Mộc cũng dẫn người đến, nhìn thấy tình cảnh kỳ dị bên này, kỳ quái hỏi: “Thao Thiết đâu? Bắt được chưa?”
“Tiên tôn Điền Mộc.” Chúng tiên nghe thấy tiếng Điền Mộc, rối rít hoàn hồn hành lễ.
Điền Mộc lại hỏi lại một lần, “Thao Thiết ở chỗ nào?”
Một người trong đó chỉ về quả bóng tròn lắc đi lắc lại đang bị xách trong tay Thời Sênh.
Điền Mộc thuận theo nhìn sang, nhìn thấy đầu tiên là Phượng Hoàng màu lửa được thêu trên váy Thời Sênh.
Sau đó mới là Tiểu Bạch trong tay cô.
Biểu tình Điền Mộc cứng lại, “Thượng tiên Sí Ly, ngươi có thể giải thích một chút đây là chuyện gì không?”
Cái gì?
Sí Ly?
Tiểu cô nương trước mặt?
Quần chúng đưa mắt nhìn nhau, đây là tình hình gì thế?
Thời Sênh xoay xoay Tiểu Bạch, “Ta làm sao mà biết được chuyện gì, thứ đồ chơi này là của Lưu Vân, liên quan cái rắm gì đến ta.”
Điều này mọi người càng sửng sốt hơn, cái tên Lưu Vân này, bọn họ đều không lạ gì, kẻ cặn bã của thần giới.
Nhưng hắn dường như có quan hệ gì đó không thể nói cho người khác biết với Tiên đế, chỉ cần không quá đáng quá, Tiên đế cũng luôn mắt nhắm mắt mở với hắn, bọn họ cũng rất tuyệt vọng.
“Vừa rồi bọn ta đều nghe thấy nó gọi cô là chủ nhân, sao lại kéo đến Tiên quân Lưu Vân rồi?” Có người đưa ra nghi vấn.
“Chủ nhân thế nào thì có sủng vật như thế, chưa nghe bao giờ à?” Thời Sênh trợn mắt.
Thượng tiên Sí Ly này hình như không dễ tiếp xúc lắm…
Mấu chốt là cô ta nhìn rất nhỏ, một đứa trẻ dùng ngữ khí hung hăng càn quấy như thế để nói chuyện, thật sự là rất kỳ lạ.
Ừm, lá gan cũng rất lớn!
“Sao ngươi lại biết Tiên quân Lưu Vân?” Điền Mộc vừa nghe đến Lưu Vân, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Ấn tượng của Thời Sênh đối với Điền Mộc còn không tốt bằng Lưu Vân, không phải bởi vì hắn ta coi thường mình, mà là cảm xúc lộ ra trên mặt lúc hắn ta nghe đến Lưu Vân vừa rồi.
Đối với người mình không ưa, ngữ khí của Thời Sênh càng thêm hung hăng càn quấy, “Ta biết là việc của ta, tại sao phải nói cho ngươi, ngươi là cái thá gì?”
“Thượng tiên Sí Ly, đây là Tiên tôn Điền Mộc.” Người nói lời này đại khái là cho rằng Thời Sênh không biết Điền Mộc.
Thời Sênh nhìn hắn một cái, không quan tâm đến hắn.
Thời Sênh ném Tiểu Bạch lên mặt đất, dùng chân giẫm lên, thiết kiếm giơ đến trước mặt Tiểu Bạch, “Lần trước muốn ăn ta phải không? Bây giờ còn dám vu oan hãm hại ông